Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 36 : Quả gia khóc đến ngất xỉu trong nhà vệ sinh!

Ngày đăng: 09:49 30/04/20


Nàng hắt cả chậu cả nước về phía hắn, nhưng khi chậu nước kia đi tới không trung, hắn bỗng đưa tay ra! Vô số những hạt nước ngưng tụ lại giữa trời, giống như những chiếc lá rụng bị dừng hình trên không trung, khiến người ta tưởng nhầm rằng thời gian bị ngừng lại!



Sau đó, tay áo rộng của hắn vút qua, những giọt nước đó đột ngột đổi hướng bắn thẳng về phía trước mặt Lạc Tử Dạ giống như một cơn mưa rào ập xuống. Lạc Tử Dạ muốn cử động nhưng vô hình trung lại như bị thứ gì đó khống chế cơ thể, không thể nào cử động được! Nàng dùng hết sức bình sinh để bứt ra, gần như có thể nghe thấy tiếng da thịt của mình va chạm mạnh vào nội lực của hắn!



Nàng cắn chặt răng, cố di chuyển cái chân nặng ngàn cân của mình, lùi về sau một bước! Chỉ vỏn vẹn có một bước đó thôi đã khiến cho gân xanh trên trán nàng như bùng nổ lên vậy! Từng sợi mạch



máu trong chân cũng kích đến tận tim, đau đớn không chịu nổi. Mà cái chân hôm nay vốn đã bị hắn đánh bị thương đến xương cốt đó, lại có thể khiến nàng nghe thấy tiếng các múi cơ bị kéo rách ra! Dưới nội lực của hắn, lùi một bước khó khăn là thế, phải trả cái giá đắt là thế, nhưng nàng vẫn kiên quyết lùi lại một bước!



Dù cho lúc này người nàng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh vì đau đớn!



Sau khi nàng lùi một bước, chỗ nước kia hắt xuống ngay phía trước nàng, chỉ có một vài giọt nước nhỏ hắt qua trước mũi nàng nhưng không chạm vào nàng. Lạc Tử Dạ tránh thoát được lần tấn công này!




Hắn buông tay ra, nhưng nội công đã chảy vào đan điền của nàng thì không thể thoát ra được nữa! Nhiếp chính vương điện hạ khẽ nheo đôi mắt ma mị, dường như có vẻ cực kỳ không vui vì sự không biết điều của nàng, vừa khinh bỉ vừa mất kiên nhẫn nói: “Thứ Cô đã muốn cho đi, làm gì đến lượt người muốn hay không? Nếu ngươi có bản lĩnh, thì tự người trả lại cho Cô đi!”



Khóe môi Lạc Tử Dạ giật run lên! Nàng đâu có hiểu gì về nội lực, trước khi luyện thành cao thủ võ lâm, thì cũng sẽ không học được cách vận dụng, làm sao mà trả cho hắn được? Nhưng đang yên đang lành, hắn truyền nội lực cho nàng làm cái gì? Lẽ nào hắn quyết định làm bạn với nàng sao? Không, hắn là quyết định làm một “người chủ tốt” của con “sủng vật” là nàng đây thôi! Nàng trầm mặc một lúc, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, sau khi nuốt nước miếng vài lần, mới quay đầu đi không dám nhìn tiếp nữa, chỉ sợ mình nhìn nhiều thêm chút nữa là lại chảy máu mũi: “Ừm... Ngươi nói ta là sủng vật của người phải không! Dù ngươi có không cho sủng vật của ngươi ăn, thì chí ít cũng đừng bắt sủng vật của người đi làm khổ sai chứ đúng không? Thế nên, ngươi sai người khác đi tu sửa Vương phủ đi, ta về phủ Thái tử ngủ một giấc đã!”



Nàng vừa dứt lời, Quả gia đang nằm bẹp trên đất bỗng đập cánh phành phạch, nước mắt vòng quanh ngẩng đầu lên, dùng thử ngữ pháp hỗn loạn mà gào khóc: “Hắn trước giờ không sủng vật cho ăn, không cho ăn! Người đi đi về nhà, đừng với Quả gia tranh... Quả gia trong nhà vệ sinh khóc mù...”



Phượng Vô Trù cúi đầu nhìn nó một cái không nói gì, lại có một luồng khí áp cực kỳ hùng mạnh ập tới, Quả Quả co giật mấy cái, sợ tới mức không dám khóc nữa, cũng không động đậy nữa!



Thế nên, Lạc Tử Dạ cũng biết được rằng, với thân phận sủng vật cũng rất khó mà giành được đặc quyền gì! Trong lúc đang suy tư tìm tòi kế sách mới, hắn lại chắp tay sau lưng, ghé sát vào gần nàng, dung nhan tuyệt mỹ của hắn sán lại gần, đẹp đến mức khiến người ta ngừng thở! Giọng nói lạnh lùng ngạo mạn vang lên: “Đêm nay tổng cộng có bảy toán người định cướp lấy Thiên Tử Lệnh trong tay người, chỉ cần ngươi rời khỏi phủ Nhiếp chính vương, thì điều ngươi sẽ phải đối diện chính là sự ám sát từ hơn một trăm cao thủ võ lâm! Ngươi kiên quyết về phủ Thái tử “ngủ” hay là ở lại đây sửa tường? Tự người quyết định đi!”