Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 20 : Hãnh diện vào Tộc Học

Ngày đăng: 22:23 21/04/20


Ngày mùng mười tháng giêng, thời tiết hết sức lạnh, băng thật dài dưới mái hiên vẫn chưa tan, đứng ở dưới hành lang ngẩng đầu lên, sẽ thấy bên trên có ánh sáng lạnh lùng, sắc bén như đao kiếm, dài dài ngắn ngăn, đâm vào người lập tức chết.



Thúy Chi đỡ Tương Nghi đi dưới thềm đá, ít có nha hoàn bà tử nào lấy lòng Tương Nghi, rất hiếm dấu người, cho nên trên cửa có một tầng băng mỏng, Lưu mụ mụ sáng sớm thức dậy, đi đến con đường mòn kia xúc băng đi, mặt đường phủ đá xanh có một tầng màu đen nhàn nhạt, xa xa nhìn lại, giống như trên thủy tinh hở ra một kẽ hở.



Tương Nghi thận trọng bước trên đường nhỏ, mới quẹo một cua quẹo, thấy dưới hành lang có hai bóng dáng đang đứng nghiêm, cũng không nhúc nhích.



"Đại tỷ tỷ, đi học hả ?" Thấy mặt Lạc Tương Quần dưới ánh đèn lồng, lúc này Tương Nghi mới phát hiện ánh mắt của nàng đang nhìn chằm chằm quần áo mới của nàng: "Tổ mẫu làm cho Đại tỷ tỷ y phục mới thật là đẹp mắt."



Tương Nghi đưa tay vuốt lên áo choàng trên người, này áo choàng chẳng qua là bình nhung, bên ngoài phủ lông thỏ, người thêu lúc ấy còn nói, nếu dùng hồ ly lông sẽ tốt hơn nhiều chút, nhưng tổ mẫu lại không mặn không nhạt nói: "Nếu là dùng lông hồ ly, thì phải dùng the mỏng may rồi."



Chờ người thêu đi rồi, Lưu mụ mụ tức giận nói: "Lão phu nhân cực kì thiên vị, bình nhung đáng bao nhiêu bạc ? Thế nào cũng nên làm một bộ bằng the mỏng cho Đại tiểu thư..." Lời của nàng dừng một chút, trong mắt bỗng nhiên mông lung: "Lúc trước khi còn ở Tiền gia, Tiền gia mặc dù lụn bại, áo choàng the mỏng áo choàng vân cẩm đều không thiếu."



Tương Nghi không lên tiếng. Những thế gia đại tộc này, sẽ có một ngày suy bại, nếu nhớ mãi phồn hoa trước kia, sẽ luôn có kia mất mác cảm giác, chuyện cần làm bây giờ là cố gắng nhìn về phía trước, để đời này của mình này trải qua thư giãn thích ý.



Lạc Tương Quần đứng bên người Lạc Tương Phồn, nàng nhỏ hơn Lạc Tương Quần một tuổi, còn chưa tới cao tới bả vai Tương Nghi, nàng lung la lung lay đi tới, đưa tay kéo Tương Nghi: "Đại tỷ tỷ, khi về tỷ dạy chữ cho Phồn Nhi, có được hay không ?"



Gương mặt Lạc Tương Phồn tròn trịa, một đôi mắt long lanh như nước, Tương Nghi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, cười nhéo mặt của nàng một cái: "Không thành vấn đề, tỷ trở lại sẽ dạy muội học chữ."


Tương Nghi hành lễ, sau đó mang theo Thúy Chi đi về bên kia, Dương Bảo Trụ và Gia Mậu đi qua, nhìn cái bàn kia một chút, hai người đều lộ ra thần sắc không hài lòng: "Cái này cũng cách quá xa nhiều chút."



"Không việc gì không việc gì." Tương Nghi ngẩng đầu cười một tiếng: "Hoàng Nương Tử lớn tiếng, ngồi đây có thể nghe được."



Nàng vốn không họ Dương, có thể ở nơi hẻo lánh này ngây ngốc, đã là đủ may mắn, cần gì phải chọn ba lấy bốn. Nàng đưa tay mở Tam tự kinh ra, bắt đầu đọc: "Nhân chi sơ, tính bổn thiện..."



Mấy chữ này hiện ra trước mặt Tương Nghi, khiến nàng bắt đầu nghi hoặc.



Nhân chi sơ, tính bổn thiện, thật thế sao ? Nàng nhẹ nhàng thở dài, nếu thật như vậy, vậy vì sao nàng anh em nàng có oán niệm thật sâu với nàng? Bọn họ may mắn biết bao, có phụ có mẫu, lòng của tổ mẫu luôn là nghiên về phía họ, nhưng sao bọn họ lại tìm phiền toái cho mình, tính Thiện này lại thể hiện ở nơi nào ?



Gia Mậu thấy Tương Nghi ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, xáp lại gần: "Tương Nghi, muội không biết chữ nào?"



Gương mặt ép tới gần, Tương Nghi nhẹ nhàng "A " một tiếng, trong lòng có chút bối rối, đưa tay chỉ cái nào chữ "Thiện" đạo: "Chữ này nhiều nét quá, muội không biết."



"Chữ này đọc là ‘thiện’, nói cách khác là lòng tốt." Gia Mậu cười giải thích: "Giống như ta với Bảo Trụ ca ca của muội, đều là người lương thiện!"



Thúy Chi đứng bên cạnh mài mực nghe, cũng lại gần nhìn chữ ‘thiện’ đó một chút, lỗ mũi nặng nề hừ một tiếng: " Đại phu nhân nhà chúng ta có thể không phải là một người lương thiện!"