Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 25 : Tâm hồn nghi ngờ muốn đi xa

Ngày đăng: 22:23 21/04/20


Cửa sổ mở một cánh ra, mặc dù bị treo lên, nhưng vẫn hơi lay động, Tương Nghi ngồi bên cửa sổ viết chữ, ánh sáng của tuyết bên ngoài ánh vào, tô màu căn phòng thành hồng hồng trắng trắng. (đoạn này ta chém)



Đột nhiên, một bóng đen nhảy qua từ cửa sổ bên kia, Tương Nghi sợ hãi nhảy lên, vội vàng tránh né, thì nghe một tiếng "Lạch cạch", nghiên mực bị nàng kéo xuống theo trong lúc hoang mang rối loạn, rơi xuống đất, mực màu đen bắn khắp nơi, văng lên váy nàng, một chút xíu màu đen, giống như mảnh vụn dính bùn.



Tương Nghi khom lưng, muốn nhặt nghiên mực, sau lưng truyền đến tiếng bước chân: "Tiểu thư, để nô tỳ nhặt, đừng làm bẩn tay ngài."



Là Thúy Chi nghe thấy tiếng vang chạy vào.



Tương Nghi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay, đã nhặt nghiên mực lên, đau lòng nhìn một góc bị mẻ, đôi tay nhỏ phát run, giận đến nói không ra lời.



Nghiên mực này là Gia Mậu tặng, nghiên mực tử tâm, trên đầu nghiên mực có một cây bút đồng, trên vẽ một lùm trúc xanh, trông rất đẹp mắt. Nhưng bây giờ này nghiên mực lại tàn phế, lộ ra cát đá màu tím ở hai bên, trông rất thô ráp.



"Thật là đáng tiếc, nghiên mực này thiếu một góc, không đẹp nữa rồi." Thúy Chi đưa tay nhận lấy nghiên mực tử tâm: "Tiểu thư, ngài đi rửa tay với ma ma đi, ta đi rửa sạch nghiên mực này."



Tương Nghi cắn răng, trợn mắt nhìn con mèo đi loạn trong phòng nàng, giận đến toàn thân run lên, chân con mèo kia dính mực, đi trên mặt đất, ấn ra nhiều đóa hoa mai bằng mực, một hàng xiên xẹo. Mèo này là Lạc Tương Ngọc nuôi, thường ngày là bảo bối của nàng, căn bản không cho nàng sờ nó một chút, hôm nay sao mèo lại nhảy vào trong phòng nàng, đây rõ ràng là Lạc Tương Ngọc giở trò quỷ.



Nàng giơ nghiên mực tử tâm lên, dùng sức đập con mèo kia, con mèo kia đang bước từ từ trong phòng, không nghĩ tới Tương Nghi sẽ bỗng nhiên ném nghiên mực qua, cong người nhảy lên, chạy thục mạng ra bên ngoài, nghiên mực tử tâm bị rơi xuống đất, trong khoảnh khắc lại bị sứt thêm một góc.




Cái ghế kia có chút cao, Thúy Chi muốn lên đỡ Tương Nghi ngồi xuống, lại bị nàng cự tuyệt, cố gắng đi cà nhắc đến gần cái ghế, lúc này mới nghiêng thân thể ngồi lên, sau đó từ từ điều chỉnh hạ thân, đôi tay tự nhiên đặt trên đầu gối, lộ ra vẻ quy củ.



"Nghi Nha Đầu, Hoàng Nương Tử là nương tử nổi danh của Nghiễm Lăng, ngươi phải đi theo nàng học thật tốt." Lạc lão phu nhân tương đối hài lòng, cháu gái này xem ra là một đứa đáng đào tạo, bây giờ từ cách đi đến tư thế ngồi đều thay đổi không ít, đột nhiên phảng phất chuyển từ con gái rượu thành đại gia khuê tú.



Đại Chu chú trọng nữ tử, cho nên trong Tộc Học cũng mở nữ học, không ít nơi còn có trường tư thục cho nữ, mời nương tử có tài danh đến giảng bài, có mấy nhà giàu sang đặc biệt mời nương tử đến nhà, tay nắm tay dạy tiểu thư nhà mình. Tương Nghi cúi đầu ngồi đó, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nếu mình có thể có vài phần tài danh truyền ra ngoài, sau này nếu bị mẹ kế ép phải ác, chạy đi làm nương tử giảng bài, cũng có thể kiếm miếng cơm ăn.



" Dạ, tổ mẫu, Tương Nghi biết vào Tộc Học Dương thị là cơ hội khó được, nhất định sẽ hăng hái cố gắng, sẽ không để tổ mẫu thất vọng, cũng không làm mất thể diện Lạc gia chúng ta." Tương Nghi cung kính đáp lời: "Hôm nay Tương Nghi tới, là nghĩ thương lượng một chuyện với tổ mẫu, không biết tổ mẫu cho phép hay không."



Lạc lão phu nhân trầm mặc, sao cháu gái này lại yêu cầu nhiều hơn, mới mấy ngày trước xin vào Tộc Học Dương thị đọc sách, hôm nay lại chạy tới muốn thương lượng chuyện gì đó, đến tột cùng là ai dạy nàng ? Lạc lão phu nhân nắn vuốt phật châu trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành tới: "Ngươi nói chuyện này ra ta nghe xem."



"Tổ mẫu, mẹ con qua đời sáu năm rồi, Tương Nghi lại còn chưa đi nhà Ngoại Tổ thăm ông ngoại, chuyện này với tình lý mà nói hình như có hơi không hợp." Tương Nghi ngẩng đầu nhìn Lạc lão phu nhân, trong mắt có vẻ tha thiết trông chờ: "Hôm qua con nghe Hoàng Nương Tử nói hiếu đạo, đột nhiên cảm thấy mình cũng nên thay mẹ đã qua đời tẫn hiếu với ông ngoại, cho nên muốn xin tổ mẫu chấp thuận cho con đi Hoa Dương thăm ông ngoại."



Tương Nghi suy tính rất lâu, cảm thấy nàng vẫn phải đi Hoa Dương một chút, mặc dù bà ngoại không còn trên đời, có thể còn ma ma thiếp thân của nàng, nói không chừng có thể hỏi cái gì đó. Lưu ma ma nói, năm đó người quản hòm xiểng thay bà ngoại, là một vị ma ma họ Lý, người này hết sức hiền hòa, đối với mẫu thân cũng tốt, chỉ cần vị Lý ma ma này còn sống trên đời, nhất định sẽ nói với mình đồ cưới năm đó của mẹ.



Sắc mặt Lạc lão phu nhân dần dần nghiêm trọng, nàng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cầm chun trà, chậm rãi uống một hớp, rồi nói: "Nghi Nha Đầu, ông ngoại ngươi có kế thê, chỉ sợ ông ngoại ngươi đã sớm ném ngươi ra … ngoài chín tầng mây đi. Ta nghe nói các cậu của ngươi không phải người tốt, ta sợ ngươi đi Hoa Dương sẽ bị hắn đánh chủ ý, hay là cứ ngây ngô trong phủ đi."