Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 6 : Tranh nhau

Ngày đăng: 22:22 21/04/20


Edit by JuuSan



Dương Bảo Trụ đi rất nhanh ở phía trước, guốc gỗ lưu lại một hàng chân rất dài trên mặt tuyết, là một hình vuông nho nhỏ, giống như dấu răng khắc trên mặt tuyết, rất chỉnh tề.



Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn đi ở phía sau cậu, hai người hận không thể đưa tay ra nắm vạt áo của cậu: “Biểu ca, biểu ca chậm một chút đi.”



Dương Bảo Trụ quay đầu lại, nhìn phía sau một chút, cười ha ha: “Gia Mậu, đệ mang Tương Nghi đi nhanh lên!”



Tuyết trắng bay khắp nơi, Gia Mậu nắm tay Tương Nghi đi về phía trước, cậu rất sợ nàng không cẩn thận mà ngã xuống, nên đi vô cùng cẩn thận, đặc biệt chọn những chỗ không có băng mà đi, : “Lạc Đại tiểu thư, muội đi chỗ này nè, có nhiều cỏ một chút đấy.”



Tương Nghi ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, lúc này vừa vặn có một trận gió thổi qua, làm những bông tuyết trên cành đua nhau bay xuống, có một chút bông tuyết rơi vào chớp mũi của nàng, che lại ánh mắt của Tương Nghi, Gia Mậu vươn tay ra, nhẹ nhàng gạt chúng: “Có lạnh không?”



Dương Bảo Trụ đi tới, mắt nháy nháy với Gia Mậu, cười: “Gia Mậu, từ lúc nào mà đệ lại biết chiếu cố người vậy?”



Tương Nghi nghe những lời này, chỉ cảm thấy trên mặt giống như phát sốt, không dám nhìn thẳng ánh mắt của Dương Bảo Trụ. Dương Bảo Trụ là con trai lớn của Dương Nhị phu nhân (*con gái của Lạc lão phu nhân), lớn hơn nàng hai tuổi, nhưng không biết vì sao, y lại đối xử với nàng tốt hơn so với huynh muội Lạc Tương Ngọc. Có thể từ sâu trong nội tâm của cậu vô cùng đồng tình với hoàn cảnh của nàng, nếu như không muốn bị người khác lên án, cậu có thể đã không thèm nhìn Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn.



"Cái gì là biết chiếu cố người? Trong đám chúng ta, huynh là người lớn tuổi nhất, vốn phải là huynh chiếu cố mọi người, nhưng huynh chỉ lo đi về phía trước, tự nhiên đệ phải lo cho muội ấy rồi.” Gia Mậu nhìn Tương Nghi, thấy nàng ăn mặc quá đơn giản, áo bông ngắn không thể che hết cơ thể, lộ ra tà áo màu xanh đậm bên trong, cậu nhíu mày, xoay người phân phó nha hoàn của mình: “Mau đi lấy áo choàng Sỉ La Ni cho ta, đúng rồi, nhớ lấy thêm một cặp bao tay.”



"Đại thiếu gia lạnh sao?” Nha hoàn đưa tay sờ trán Gia Mậu, nhưng Gia Mậu lại nghiêng đầu tránh: “Ta kêu ngươi đi lấy thì đi đi, còn nhiều lời làm gì.”




"Ngươi muốn thì đi về đi”, Gia Mậu không chút khách khí, nói, sau đó lại kéo Tương Nghi đi về phía trước: “Chúng ta đi bắt chim sẻ.”



Nghe nói bắt chim sẻ, trong nháy mắt Lạc Tương Hồn ngừng khóc, liền đi theo chân Dương Bảo Trụ và Gia Mậu, Lạc Tương Ngọc đứng đó nhìn bóng lưng của Tương Nghi, ánh mắt lộ ra một tia ác độc.



Đi đến một mảnh đất trống, bọn hạ nhân đã chuẩn bị xong giỏ trúc, cái vòng tròn nhỏ được một cây trúc đỡ, mà trên cây trúc lại được buộc mấy sợi dây thật dài từ chỗ đó kéo đến chỗ bọn họ, như một con rắn màu đen nằm trên tuyết vậy. Gia Mậu và Dương Bảo Trụ núp phía sau một hòn đá lớn, mắt nhìn chăm chăm mấy con chim sẻ đang bay xuống, một lòng mong chờ bọn chúng bay vào bẫy, nhưng Lạc Tương Hồn lại không kiềm chế được mình, chạy ra, miệng hô lớn: “Chim sẻ, chim sẻ!”



Mấy con chim tước ngừng trên mặt tuyết, dáo dác nhìn mấy cái rỗ tre, do dự có nên nhảy vào ăn thóc bên trong không, lại bị Lạc Tương Hồn nhảy ra đột ngột, chúng nó hoảng sợ vỗ cánh bay lên cành cây, làm mấy bông tuyết từ trên cành cây rớt xuống đất.



Dương Bảo Trụ không vui, trừng mắt nhìn Lạc Tương Hồn: "Đệ làm gì vậy?"



Gia Mậu chạy đến, đè Lạc Tương Hồn vào cây, mắt tàn bạo nhìn cậu: “Ngươi còn không ngậm miệng lại.”



Lạc Tương Hồn thấy bộ dạng hung dữ của Gia Mậu, không nhịn được khóc rống lên: “Ô ô, ta muốn về nhà, có người đánh ta!”



Lạc Tương Ngọc siết chặt tay, đánh hai cái vào lưng của Gia Mậu: “Ngươi mau buông tay!”



Gia Mậu xoay người lại, liếc Lạc Tương Ngọc, ánh mắt đầy băng lãnh: “Cút!”