Nữ Phụ Trở Về

Chương 12 :

Ngày đăng: 01:58 19/04/20


Đỗ Kiêu Kiêu hận sắt không rèn thành thép nhìn Ngải Vũ, trong lòng vô cùng tức giận.



Trái tim của Đỗ Khanh Khanh phải to khỏe lắm mới đi theo người như cậu ta được.



Cô lạnh lùng nhận lấy cái đĩa Ngải Vũ đưa cho, đặt mạnh xuống bàn bên cạnh. Cả bánh ngọt trong đĩa cũng rơi xuống đất.



Ngải Vũ tiếc nuối nhìn miếng bánh ngọt trên mặt đất, không tự chủ được nuốt nước miếng.



"Không ăn cũng đừng ném đi như vậy chứ..." Ngải Vũ nhỏ giọng nói thầm.



Đỗ Kiêu Kiêu bị cậu ta chọc giận tới mức phải bật cười.



"Tôi mời anh tới đây không phải để anh ăn!" Đỗ Kiêu Kiêu hận không thể mở đầu anh ra xem có gì trong đó.



Ngải Vũ rụt cổ lại, tủi thân nhìn cô, "Buổi tối tôi vẫn chưa được ăn no..."



Đỗ Kiêu Kiêu hết than lại thở.



"Anh có thể ăn, nhưng không được để Đỗ Khanh Khanh thấy anh đâu đó. Biết không?"



Ngải Vũ vừa nghe thấy ba chữ Đỗ Khanh Khanh, đôi mắt lập tức sáng rực lên, nhưng khi Đỗ Kiêu Kiêu nói hết câu, ánh sáng trong mắt liền bị dập tắt.



"Ừm..." Ngải Vũ cúi thấp đầu ngây ngô đáp lại, nhìn chẳng khác gì một chú cún bị chủ nhân bỏ rơi.



Đỗ Kiêu Kiêu không đành lòng thấy cậu ta như vậy.



Lúc rời đi, Đỗ Kiêu Kiêu cau mày nhìn Cố Bách Chu, "Có phải tôi đối xử với anh ta hơi tàn nhẫn quá rồi không."



Cố Bách Chu dừng bước, anh nhìn chằm chằm.



"Em chỉ muốn tốt cho cậu ta thôi mà." Cố Bách Chu chắc chắn nói.



Đỗ Kiêu Kiêu không kiêng nể gì, "Tôi chỉ đang lợi dụng anh ta mà tôi!"



"Để đối phó với Đỗ Khanh Khanh không chỉ có một cách."



Đỗ Kiêu Kiêu đi tiếp, không để ý tới anh nữa.



"Mà đó cũng không phải cách tốt nhất."



Đỗ Kiêu Kiêu hơi dừng chân, nhưng cuối cùng, cô cũng dừng lại hẳn.



Cố Bách Chu luôn nói trúng tim đen. Đúng, thực ra Ngải Vũ cũng không có tác dụng là bao, chỉ cần là Đỗ Khanh Khanh chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện lớn.




Đỗ Khanh Khanh lắc đầu, "Lát nữa anh sẽ biết ngay thôi."



Dường như cô ta lại nhớ được cái gì đó, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.



"Còn chị? Chị tặng cái gì cho anh Trí Hiên vậy?"



Lâm Trí Hiên vừa nghe xong cũng có hơi mong chờ nhìn cô.



Đỗ Kiêu Kiêu biết trước cũng có sẽ có chuyện này, nhưng cô thầm nói trong lòng, không ổn rồi, cô đã quên chuẩn bị quà cho Lâm Trí Hiên.



Mấy ngày nay cô bận phải nghĩ xem, phải đối phó với Đỗ Khanh Khanh thế nào trong sinh nhật của Lâm Trí Hiên, nhưng ngược lại cô lại quên mất sinh nhật của Lâm Trí Hiên.



Cô cảm thấy Đỗ Khanh Khanh nhất định đã thấy cô tới tay không nên mới dám hỏi như vậy.



Chuyện này hơi phiền phức rồi, Đỗ Kiêu Kiêu không biết nên nói thế nào.



"Quà của Kiêu Kiêu đang ở trên xe tôi, tôi và Kiêu Kiêu sẽ đi lấy ngay đây." Cố Bách Chu đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng giải vây cho Đỗ Kiêu Kiêu.



Nói xong câu đó, anh không thèm nhìn phản ứng của những người khác, kéo Đỗ Kiêu Kiêu đi ra cửa.



Đỗ Kiêu Kiêu để mặc anh kéo đi, cô ngạc nhiên nhìn Cố Bách Chu, cảm giác kỳ lạ trong lòng sắp phun thẳng ra ngoài luôn rồ.



Người này, những lúc cô đau khổ, anh sẽ xuất hiện giúp đỡ cô. Lúc cô bất lực, anh cũng đưa tay ra giúp cô. Lúc cô cần sự trợ giúp, anh không do dự đồng ý ngay.



Bây giờ, anh lại giúp cô một lần nữa.



Người ta nói quá tam ba bận, Cố Bách Chu đã giúp cô rất nhiều, tại sao lại phải làm như vậy? Bọn họ... Đâu có thân thiết gì với nhau.



Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, cô nghiêm túc nhìn Cố Bách Chu, thầm đoán trong lòng, nhưng sao có thể như vậy được? Trong miệng mọi người, cô là một Đỗ Kiêu Kiêu độc ác.



Cố Bách Chu không biết, chỉ vì hành động của anh, suýt nữa Đỗ Kiêu Kiêu đã chạm đến suy nghĩ nội tâm của anh. Bây giờ anh rất vui, đặc biệt vui vẻ.



Đỗ Kiêu Kiêu không chuẩn bị quà sinh nhật cho Lâm Trí HIên, vậy có nghĩa, bây giờ cô đã không còn để ý tới Lâm Trí Hiên nữa rồi phải không?



Nghĩ tới chuyện này, Cố Bách Chu không kìm nén được vui sướng trong lòng.



Nhìn theo bóng lưng của Cố Bách Chu và Đỗ Kiêu Kiêu, Đỗ Khanh Khanh nói: "Tình cảm của bọn họ tốt thật."



Giọng nói của cô ta không lớn không nhỏ, nhưng vừa đủ để Lâm Trí Hiên đứng bên cạnh nghe được.



Sắc mặt Lâm Trí Hiên u ám nhìn chằm chằm Cố Bách Chu nắm chặt tay Đỗ Kiêu Kiêu, không biết trong lòng đang nghĩ gì.