Nữ Phụ Trở Về

Chương 17 :

Ngày đăng: 01:58 19/04/20


Lâm Trí Hiên nhìn thấy bên đây hỗn loạn, anh ta nhanh chân đi tới.



Nhìn Khương Tình chật vật, Lâm Trí Hiên nhíu mày, hỏi "Sao vậy?"



Đỗ Khanh Khanh ôm Khương Tình, hơi khó nói: "Chuyện này... Chị, chị ấy..."



Dương như Lâm Trí Hiên hiểu ra mọi chuyện, anh ta nhìn Khương Tình, rồi lại nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, anh ta trầm giọng nói: "Kiêu Kiêu, em quá lắm rồi đó."



Sắc mặt Đỗ Kiêu Kiêu không được tốt lắm, "Tôi quá thế nào hả?



Lâm Trí Hiên nhìn bộ dáng "anh làm gì được tôi" của Đỗ Kiêu Kiêu liền thấy đau đầu, thế nên, anh ta xoay người nhìn Khương Tình, dịu dàng an ủi: "Khương Tình, có lẽ Kiêu Kiêu không cố ý đâu..."



Không đợi anh ta nói xong, Khương Tình liền hét lên, "Cô ta cố ý! Cố ý đấy!"



Khương Tình đã đánh mất hết mặt mũi trước người mình thích, hơn nữa Cố Bách Chu còn giúp Đỗ Kiêu Kiêu đánh cô ta một bạt tai. Bây giờ, cô ta vô cùng hận Đỗ Kiêu Kiêu.



Đỗ Kiêu Kiêu nhìn Đỗ Khanh Khanh rồi nói: "Tôi chỉ trượt tay thôi mà, đúng không? Khanh Khanh...."



Tiếng Khanh Khanh kéo dài nghe vô cùng thâm sâu.



Đỗ Khanh Khanh biết Đỗ Kiêu Kiêu đang uy hiếp mình.



Cô ta muốn nói Đỗ Kiêu Kiêu cố ý, nhưng dù sao khi nãy Khương Tình cũng động thủ trước, nếu như cô ta đồng ý với lời Đỗ Kiêu Kiêu, Khương Tình chắc chắn sẽ có ý kiến với cô ta.



Một bên làm mích lòng Lâm Trí Hiên, một bên làm mích lòng Khương Tình.



Cô ta sẽ chọn ai đây? Đỗ Kiêu Kiêu vứt cho cô ta một vấn đề khó giải.



Đỗ Khanh Khanh cắn chặt răng, nhìn Đỗ Kiêu Kiêu nói: "Chị ấy chỉ không cẩn thận thôi."



Vừa nói cô ta vừa nháy mắt với Khương Tình, không muốn để cô quấy rầy nữa, các cô vốn không thể thắng được.




Giữ vững lòng mình, Phó Vũ Khiết đặt đơn ly hôn ở đấy.



Nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn không thành công.



Bởi vì mẹ của Khương Thì Lễ sinh bệnh, lúc hấp hối, bà kéo tay Phó Vũ Khiết, nước mắt đầy mặt, nói Khương gia có lỗi với bà, người già bọn họ không hy vọng hai vợ chồng ly hôn, Phó Vũ Khiết cũng không đành lòng từ chối lời thỉnh cầu cuối cùng của bà.



Khi mẹ Khương Thì Lễ qua đời không bao lâu, ba ông ta cũng đi theo. Hai người già trong nhà lần lượt rời đi, mà bà lại không thể lập gia đình với Khương Thì Lễ được.



Đã nhiều trôi qua, bà vẫn không tha thứ cho Khương Thì Lễ, bà như là khách hàng lâu dài của Khương gia vậy, Khương Thì Lễ cảm thấy một ngày nào đó bà sẽ rời khỏi căn nhà này.



Từ khi Khương Hoán ra đời, bà thường mang Khương Hoán đi du lịch, tất cả mọi nơi trên thế giới đều đã đi, thấy được rất nhiều thứ chưa từng nhìn thấy một lần, suy nghĩ cũng cẩn thận hơn nhiều.



Kết quả, bà càng lúc càng không cần Khương Thì Lễ, bỏ quên ông ta sau lưng.



Mãi đến khi Khương Hoán tới tuổi đi học, Khương Thì Lễ cũng có lý do để bà ở lại.



Đứa bé phải tới trường không được đi khắp nơi nữa. Đương nhiên ông ta chỉ có thể giữ những lời này trong lòng, không dám nói trước mặt Phó Vũ Khiết.



Ông ta đành phải đi đường tắt cứu nước.



Phải hứa hẹn rất nhiều ông ta mới lấy lại được Khương Hoán bé nhỏ, đồng ý để cậu bé học ở trường địa phương, không chạy đi chỗ khác.



Thế này Khương Thì Lễ mới thường xuyên gặp được Phó Vũ Khiết.



Nhưng không phải ngày nào bọn họ cũng gặp mặt, Phó Vũ Khiết thường về nhà mẹ đẻ ở, ngày nghỉ sẽ mang Khương Hoán đi khắp nơi.



Bây giờ Khương Hoán đã trưởng thành, có thể ở một mình. Khương Thì Lễ chưa kịp vui mừng, Phó Vũ Khiết lại kéo hành lý đi.



Chưa hết, lần này, Phó Vũ Khiết về nhà mẹ đẻ đã hơn một tuần rồi, Khương Thì Lễ hơi tức giận, hy vọng bà lại không chạy tới những nơi ông ta không thể tìm được.