Nữ Phụ Trở Về

Chương 18 :

Ngày đăng: 01:58 19/04/20


Tám giờ sáng, Khương Thời Lễ tới Phó gia.



Phó gia không chào đón ông. Đã nhiều năm như vậy rồi không phải ông không muốn về Phó gia với Phó Vũ Khiết, nhưng mỗi khi nhìn thấy ông, ông cụ Phó luôn bực bội, run rẩy ôm ngực, cầm gậy đuổi đánh ông ra ngoài.



Khương Thời Lễ hết cách, ông đành lâu lâu tới xem một chút, cứ như vậy, ông cụ Phó cũng không hài lòng tí nào.



Đứng ở cửa do dự một lát, Khương Thời Lễ sửa sang lại quần áo, rồi khom người gõ cửa.



Là người giúp việc ra mở cửa.



"Ngài Khương." Nữ giúp việc đã rất quen thuộc với Khương Thời Lễ.



"Ừm." Khương Thời Lễ đưa đầu nhìn vào trong, "Vũ Khiết có ở đây không?"



"Có, ngài Khương." Nữ giúp việc vừa đáp vừa lui qua một bên, "Mời vào."



Khương Thời Lễ thụ sủng nhược kinh, trước đây, mỗi khi tới nơi này ông đều bị chặn ở ngoài, đôi khi cũng được vào vài lần vì ông dẫn Khương Hoán theo.



Vừa vào cửa, Khương Thời Lễ sốt ruột nhìn lướt qua phòng khách.



Không có.



Phó Vũ Khiết không có ở đây.



Hơi nhíu mày, Khương Thời Lễ nhìn nữ giúp việc bên cạnh, "Vũ Khiết không có ở đây à?"



"Có." Nữ giúp việc gật đầu, "Cô Phó lập tức xuống đây ngay."



Khương Thời Lễ ngồi lên ghế sa lon, thừa dịp người giúp việc đi lấy nước, ông bắt đầu quan sát phòng khách một chút.



Tốt lắm, không có dấu vết của người đàn ông nào ở đây cả.



Ông cụ Phó đã lớn tuổi rồi, vì đau lòng cho con gái, ông nhiều lần bảo Phó Vũ Khiết nên tìm một người đáng tin hơn, có thể dọn tới ở cùng hai ba con ông thì tốt biết mấy.



Khương Thời Lễ biết, ông cụ Phó sợ Phó Vũ Khiết tủi thân, dù sao ở đâu cũng không bằng nhà mình.



Mọi người đều biết bọn họ không ly hôn, nên chỉ xem ông cụ Phó đang nói đùa thôi. Nhưng ông cảm thấy ông cụ đang nói thật chứ chẳng đùa gì. Người già sao có thể đem những chuyện thế này ra đùa được.




Cậu chỉ đi chơi khắp nơi với một mình Phó Vũ Khiết.



Phó Vũ Khiết liếc Khương Thời Lễ một cái, không nói gì, nhưng Khương Thời Lễ vẫn cảm thấy cái nhìn đó rất áp lực.



Bà không tin tưởng ông.



Phó Vũ Khiết sợ Khương Hóa mắc chứng tự kỷ nên luôn mang cậu đi chơi, những Khương Hoán lại không muốn đi nên lúc nào cũng từ chối. Hành động này rất được Khương Thời Lễ ủng hộ, ông cũng không tán thành việc hai mẹ con cứ đi khắp nơi như vậy, lỡ một ngày nào đó không trở về luôn thì sao?



Vì thế, Phó Vũ Khiết và Khương Thời Lễ đã làm một cam kết, nếu những lúc bà không ở đây, Khương Thời Lễ nhất định phải nghĩ cách để Khương Hoán đi ra ngoài, nếu không có mắc bệnh cũng chẳng biết.



Rõ ràng lúc đó Khương Thời Lễ đã đồng ý, nhưng lại không làm được cam kết của mình.



Vì Khương Hoán là người cố chấp giống Phó Vũ Khiết.



Nên cho dù Khương Thời Lễ dụ dỗ đe dọa thế nào đi chăng nữa, Khương Hoán cũng thờ ơ, không đi là không đi, biết làm gì với cậu bây giờ?



Phó Vũ Khiết than thở, "Tôi thực sự không thể tin tưởng ông được rồi."



Khương Thời Lễ lập tức lo lắng, vội vàng nói: "Nếu em về thì nó sẽ tốt hơn thôi mà, thật đó, chỉ cần em về, chắc chắn nó sẽ chịu ra cửa."



"Nhưng tôi không thể ở đó hoài được." Phó Vũ Khiết không đồng ý: "Ông đã đồng ý với tôi rồ, sao lại không làm được?



Từng chữ từng chữ đâm vào lòng Khương Thời Lễ.



Chính xác, ông đồng ý với bà, thế nhưng lại không thể làm được.



Nhớ tới lúc bà vừa gả cho ông, trong bữa tiệc, hai người vô cùng thân mật. Khi đó, Phó Vũ Khiết lo lắng hỏi đi hỏi lại một câu, bà hỏi ông có thể đừng phản bội bà không.



Ông trả lời chắc chắn như định đóng cột, lúc còn sống, Khương Thời Lễ ông sẽ không bao giờ phụ lòng Phó Vũ Khiết.



Nhưng cuối cùng, ông vẫn có lỗi với bà.



Khương Thời Lễ nắm chặt tay, xấu hổ cúi đầu.



Ông đã từng phản bội, để lại một vết sẹo vĩnh viễn giữa hai người, nhìn qua như đã lành rồi, nhưng chỉ cần chạm vào vết sẹo kia, ông vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng.