Nữ Phụ Trở Về

Chương 20 :

Ngày đăng: 01:58 19/04/20


Hẹn Phó Vũ Khiết đi dạo phố không phải ý định ban đầu của Đỗ Kiêu Kiêu.



Cô và Cố Nhiễm bất ngờ gặp Phó Vũ Khiết trên đường về nhà, biết bà cũng phải về nhà, nên cho bà quá giang một đoạn.



Trên đường về, ba người trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, Phó Vũ Khiết có ấn tượng rất tốt với Đỗ Kiêu Kiêu. Tuy bà từng nghe nói, Đỗ Kiêu Kiêu rất xảo quyệt, tùy hứng, nhưng sau khi trò chuyện với nhau bà mới biết, không thể tin những lời đồn đãi được.



Cố Nhiễm cảm thấy không khí rất tốt nên mời bà hai ngày sau đi dạo phố cùng, Phó Vũ Khiết cũng rất thích đi ra ngoài nên lập tức đồng ý.



Đúng lúc hôm sau lại là sinh nhật của Lâm Trí Hiên.



Đỗ Kiêu Kiêu không ngờ mình sẽ gặp Khương Tình tại nhà Lâm Trí Hiên.



Cái tát đó cô đã đợi rất lâu rồi. Kiếp trước, biết Khương Tình phản bội mình, cô bị đả kích không ít, chỉ một cái tát này xem như quá hời cho cô ta rồi.



Coi như là dạy cho cô ta một bài học.



Lúc Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm tới nhà Khương gia vẫn còn rất sớm, gõ cửa vài cái, Khương Hoán ra mở cửa.



Đây không phải là lần đầu tiên Đỗ Kiêu Kiêu nhìn thấy Khương Hoán.



Khương Hoán chính là vị bạn học đã bị Đỗ Khanh Khanh "bắt nạt" ở cuộc thi chạy 5000m của đại học thể thao.



Mặc dù cậu là trạch nam, nhưng lại rất giỏi thể thao. Hôm đó, cậu không chỉ tham gia 5000m mà còn tham gia nhảy cao, chạy tiếp sức 4x100m



Lúc chạy 5000m cậu đã tiêu hao thể lực rất nhiều, nói chi lúc đó trời đã bắt đầu đỗ mưa.



Hơn nữa, có Đỗ Khanh Khanh chạy cùng không phải rất tốt sao? Cô ta còn bắt chuyện nữa cơ đây. Đỗ Khanh Khanh luôn miệng hỏi Khương Hoán có mệt không, có bạn gái chưa, có phiền không, đã vậy mưa càng lúc càng lớn, nên Khương Hoán liền chạy chậm lại, thua cũng không sao, chỉ cần bỏ cô ta lại phía sau là được rồi.



Nhưng chỉ có Khương Hoán và Đỗ Khanh Khanh biết rõ chuyện này, còn trong mắt mọi người, Khương Hoán mê muội sự quan tâm của Đỗ Khanh Khanh nên chạy chậm lại, tuột xuống hàng cuối cùng.



Đỗ Kiêu Kiêu không biết nội tình rất ngạc nhiên vì sao Khương Hoán và Đỗ Khanh Khanh không tới với nhau, theo như cô biết, Đỗ Khanh Khanh có hứng thú với Khương Hoán, nếu không sẽ không cố gắng lấy lòng Khương Tình như vậy.



Đúng, Đỗ Khanh Khanh làm bạn với Khương Tình chỉ vì Khương Hoán, kiếp trước, chính miệng Đỗ Khanh Khanh đã nới với cô như vậy.



Khi đó, Đỗ Kiêu Kiêu bị Khương Tình phản bội, trong lúc cô đang đau lòng khổ sở, Đỗ Khanh Khanh mang vẻ mặt kiêu ngạo đến trước mặt cô, cười nhạo cô, nói cô đúng là kẻ ngu ngốc.



Cô ta khinh thường nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, nói Khương Tình là người của cô ta, mà Đỗ Kiêu Kiêu lại bị hạ gục bởi một đưa con gái ngu ngốc như Khương Tình, đúng là nực cười.




"Tôi không cần!"



Phó Vũ Khiết vừa nghe xong, buồn bực hỏi "Không cần cái gì?"



Cố Nhiễm méo miệng, "Không cần những tờ tiền kia."



"Tiền gì?" Phó Vũ Khiết nghi ngờ nhìn Khương Hoán, phát hiện trong tay một đống tiền trong tay cậu.



"Chuyện này... Mẹ... Thực ra chỉ là hiểu lầm cả thôi." Khương hoán cười nói.



"Không phải hiểu lầm!" Cố Nhiễm tức giận: "Dì Phó, Khương Hoán không chịu để con và Kiêu Kiêu vào nhà, còn nói, chỉ cần liếc mắt nhìn anh ta một cái cũng phải trả tiền, dì xem, cả xấp tiền đó còn chưa đủ để liếc mắt nhìn anh ta một cái nữa cơ đấy!"



Phó Vũ Khiết nhíu mày, Khương Hoán cúi đầu không dám nói gì.



"Nhìn con có một cái mà cũng phải trả tiền nữa sao?" Phó Vũ Khiết bình tĩnh hỏi.



Khương Hoán cúi đầu thấp hơn.



"Mặt của con quý như vậy, mẹ đây rất khinh thường, nếu đã vậy thì sau này, chúng ta không cần phải gặp mặt nhau nữa." Phó Vũ Khiết lạnh nhạt nói.



Khương Hoán kinh sợ không dám nói gì, cậu biết lần này cậu đã đùa hơi quá rồi, nhưng ai bảo nha đầu kia đã lâu rồi không chịu tới tìm cậu, còn liên tục lấy lòng mấy tên con trai khác, cậu rất khó chịu.



"Tôi sai rồi..." Nói xin lỗi quá nhỏ, nên Cố Nhiễm cứ nghĩ mình nghe lầm.



"Con đang xin lỗi đấy à? Hình như mẹ không thấy thành ý của con đâu cả." Phó Vũ Khiết hơi nghiêm túc nói.



"Tôi sai rồi!" Khương hoán hét lớn với Cố Nhiễm.



Nhìn thấy Phó Vũ Khiết bảo vệ cô, Cố Nhiễm nói với Khương Hoán: "Anh nói gì cơ. Tôi không nghe rõ?"



"Tôi sai rồi!!" Khương Hoán lại lớn tiếng xin lỗi.



"Hừ." Cố Nhiễm sung sướng "hừ" một tiếng, đắc ý khoát tay, "Vậy tôi tha thứ cho cậu lần này đấy."



Khương Hoán cúi đầu khom lưng, "Khách tới nhà phải biết rộng lượng, tiểu nhân nhất định ghi nhớ trong lòng."