Nữ Phụ Trở Về

Chương 28 :

Ngày đăng: 01:58 19/04/20


Bệnh viện Hòa Bình là một bệnh viện tư nhân, bác sĩ ở đây rất giỏi, phần lớn đều là bác sĩ riêng của những gia đình giàu có.



Trần Gia Lạc cũng làm việc ở đây.



Thực ra nếu gần đây Lê Thanh không khác thường, Đỗ Kiêu Kiêu cũng sẽ tìm thời gian tới đây một chuyến.



Dù sao Trần Gia Lạc cũng là nghi phạm quan trọng có liên quan tới cái chết của mẹ cô.



Trần Gia Lạc và mẹ không có thù oán gì với nhau, không thể tự nhiên ông ta bức tử bà được, nhưng nếu có người đứng sau thì khác, nhưng người đó là ai đây?



Lê Thanh? Hay... Đỗ Hồng Bân?



Đỗ Kiêu Kiêu đi sau Lê Thanh, tới cua rẽ, cô dừng lại, sau đó nhìn Lê Thanh đi vào phòng làm việc của Trần Gia Lạc.



Chẳng bao lâu cô chợt thấy cánh cửa mở ra.



Nhanh vậy sao? Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người, chạy tới gần một chút.



"Trần Gia Lạc, ông đừng mơ!"



Một giọng nữ tức giận vang lên trong hành lang.



Không phải là Lê Thanh, Đỗ Kiêu Kiêu lặng lẽ thò đầu ra nhìn, cô bắt gặp một người phụ nữ tiều tụy, mái tóc xõa dài trên vai.



"Y Vân, cô không cần suy nghĩ nữa sao? Chẳng lẽ cô muốn con bé bị đuổi đi à?"



Người phụ nữ tên Y Vân kia bình tĩnh lại, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi oán hận, "Trần Gia Lạc, ông đúng là kẻ độc ác."



Trần Gia Lạc cười, thờ ơ nói: "Tùy cô muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi đã ra điều kiện rồi, để xem cô có bỏ được hay không."



Y Vân oán hận nhìn ông ta, không nói gì, xoay người đi về phía Đỗ Kiêu Kiêu.



Trần Gia Lạc sau lưng lại nói tiếp: "Y Vân, cô suy nghĩ lại đi..."



Lúc người phụ nữ kia đi tới gần Đỗ Kiêu Kiêu bỗng nghe được lời này, cô gái nắm chặt hai tay lại, đôi giày cao gót va vào nền nhà màu trắng phát ra âm thanh chói tai.



Đỗ Kiêu Kiêu ngạc nhiên nhìn người phụ nữ kia, cảm thấy hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải, cô cảm giác đã từng quen biết.



Cửa phòng Trần Gia Lạc vẫn chưa đống, lúc này, rốt cuộc Đỗ Kiêu Kiêu cũng nghe được giọng nói của Lê Thanh.




Đỗ Kiêu Kiêu mơ hồ nhìn ông, cô tốt sao? Nhưng sao mọi người ai cũng nói cô độc ác?



Nhớ lại lần đầu tiên Đỗ Khanh Khanh tới nhà cô, đôi mắt khiếp sợ của cô ta nhìn cô, nhưng thực ra Đỗ Kiêu Kiêu còn sợ hơn cả cô ta.



Mẹ đã không còn, đột nhiên có hai người xa lạ tới nhà muốn cướp đi người ba thân yêu của cô.



Hơn nữa, cô và Đỗ Khanh Khanh còn phải ngủ cùng phòng.



Cô chưa bao giờ ngủ với ai khác ngoài mẹ, chứ đừng nói tới một Đỗ Khanh Khanh xa lạ.



Đương nhiên, cô không đồng ý, cô nằm trên giường không nói gì nhìn Đỗ Khanh Khanh, còn chưa kịp từ chối, cô đã nhìn thấy Đỗ Khanh Khanh hơi giương khóe môi, đi ra khỏi phòng cô.



Đêm đó Đỗ Kiêu Kiêu chôn mình trong chăn, quấn thật chặt, hy vọng có thể cảm nhận được một chút ấm áp.



Nhưng không ngờ, hôm sau cô phát hiện Đỗ Khanh Khanh bị cô đuổi phải ra phòng khách ngủ.



Phòng khách vắng tanh, chỉ có mỗi một chiếc giường, ngay cả chăn cũng không có.



Đỗ Khanh Khanh ngủ ở đó một đêm, sang ngày hôm sau cô ta liền bắt đầu sốt cao.



Nằm trên giường, cô ta mơ mơ màng màng, luôn miệng nói, "Chị, đừng đuổi em ra ngoài, em muốn ngủ với chị... Lạnh lắm..."



Đỗ Kiêu Kiêu trừng lớn mắt, rõ ràng Đỗ Khanh Khanh tự mình ra khỏi phòng, cô vốn chưa hề đuổi cô ta đi mà.



Cô chưa bao giờ bị người ta hắt nước bẩn vào người như vậy, chỉ có thể ngây thơ cãi lại, mình không có làm vậy. Nhưng Đỗ Khanh Khanh thật sự sốt cao không khỏi.



Nhìn thấy ánh mắt chỉ trích của mọi người và Đỗ Hồng Bân, cô không do dự nói: "Con không thích cô ta, không muốn ngủ chung với cô ta, mà cũng tại nó tự ý đi ra khỏi phòng, sốt cao vậy là đáng lắm."



Từ đó về sau, mọi người đều thay đổi cái nhìn về cô.



Cô và Đỗ Khanh Khanh bắt đầu cuộc chiến như vậy. Nhưng cô vĩnh viễn không bao giờ thắng được bộ dạng đáng thương của Đỗ Khanh Khanh, mọi người đều về phe kẻ yếu, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu chưa bao giờ chịu yếu thế.



Cô đối xử với Đỗ Khanh Khanh độc ác thế nào, mọi người đều biết.



Thế mà hôm nay lại có người nói cô là người tốt.



Đây chính là truyện cười buồn cười nhất mà cô từng nghe.