Nữ Phụ Trở Về

Chương 29 :

Ngày đăng: 01:58 19/04/20


Đỗ Kiêu Kiêu cầm tiền thối trong tay, tâm trạng hơi phức tạp.



Người tài xế này đúng là quá đàng hoàng rồi.



Người đơn giản thật thà như vậy rất dễ bị bắt nạt.



Người tài xế kia gãi đầu một cái, cười nói với Đỗ Kiêu Kiêu, "Cô gái, vậy... Tôi đi đây."



Đỗ Kiêu Kiêu ngạc nhiên gật đầu, nhìn ông bước vào xe taxi, khởi động xe, chuẩn bị đón người khách tiếp theo.



Đúng là người nhàm chán.



Đỗ Kiêu Kiêu cười một tiếng, nắm chặt mấy đồng tiền trong tay.



Số tiền này đủ để ông có thể đón được nhiều khách, cứ lặng lẽ đi là được rồi, dù sao cô cũng không thiếu tiền, việc gì phải trả lại cô như vậy.



Giữ lại cho mình thì tốt hơn...



Đỗ Kiêu Kiêu cất tiền vào, sau đó xoay người rời đi.



Cô phải đi tìm Cố Nhiễm, cô còn rất nhiều quan trọng để làm, không có thời gian để suy nghĩ những chuyện linh tinh thế này.



Không biết gần đây Cố Nhiễm đang làm gì, mấy ngày rồi không thấy bóng dáng cô ấy đâu, ngay cả đi học cũng không tập trung.



Hôm nay là cuối tuần, không biết có phải lại đang ở nhà ngủ nướng không đây.



Đỗ Kiêu Kiêu gửi cho Cố Bách Chu một tin nhắn, nói cho anh biết cô muốn đến nhà bạn, anh đừng đến tìm cô.



Từ lúc hai người ở cùng nhau, Cố Bách Chu thường đạp xe đạp tới đón Đỗ Kiêu Kiêu đi học, chủ nhật sẽ chở cô đi chơi khắp nơi.



Tuy hơi ngượng, nhưng khi Cố Bách Chu nắm tay cô đi trên đường, cô thật sự rất thỏa man, hạnh phúc trong lòng làm cô không thể không nhận.



Lần trước bọn họ đi tới khu vui chơi. Thực ra Đỗ Kiêu Kiêu không muốn tới những nơi như vậy làm gì, nhưng thấy Cố Bách Chu kiên quyết như vậy, cô cũng không tiện từ chối.



Mặc dù mang theo tâm trạng có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng cô lại nhớ mãi không quên.



Cô mới biết thì ra cô cũng thích những cảm giác kích thích như vậy.



Cô có thể mặt không đổi sắc đi tàu lượn siêu tốc ba lần, có thể mặt không đỏ tim không đập đi nhà ma, còn có thể yên lặng hưởng thụ cảm giác không trọng lượng trong thuyền hải tặc.
"Không tốt sao em lại thích anh ta?" Cố Bách Chu thấp giọng nói, bộ dáng hơi đáng thương.



Đỗ Kiêu Kiêu hoảng hốt, vội vàng nắm tay anh, "Không phải đâu... Tại khi đó em vẫn chưa gặp anh mà."



Cố Bách Chu buồn bã, "Chúng ta đã gặp nhau lâu lắm rồi, nhưng em đã quên thôi."



Tuy Đỗ Kiêu Kiêu rất nghi ngờ, nhưng bây giờ dỗ bạn trai là quan trọng nhất, nên cô đành phụ họa theo, "Được rồi, là lỗi của em, em không nên quên anh."



Cố Nhiễm ở bên cạnh bĩu môi khinh thường, hai người này chỉ đơn thuần là ân ái thôi đấy.



Nhìn thấy Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Bách Chu sắp ôm nhau tới nơi, Cố Nhiễm ho khan một cái.



"Này này này, ở đây không có người à, sao, hai người đã bỏ quên cẩu độc thân này rồi à?" Cố Nhiễm trừng mắt uy hiếp anh mình, la hét tách hai người ra.



Đỗ Kiêu Kiêu đỏ mặt xấu hổ.



Cố Nhiễm ngạc nhiên la lên, "Kiêu Kiêu, biết cậu lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu đỏ mặt đó nha..."



Đỗ Kiêu Kiêu xấu hổ bịt miệng Cố Nhiễm cô nói tiếp.



Cố Nhiễm ra sức giãy giụa, cô dùng mắt ra hiệu Cố Bách Chu giúp mình.



Cố Bách Chu mỉm cười nhìn hai người chơi đùa, không để ý tới ánh mắt cầu cứu của Cố Nhiễm, anh còn giúp Đỗ Kiêu Kiêu chế trụ hai tay của cô, anh dùng hành động thực tế để Cố Nhiễm biết, anh không phải là một người anh trai biết yêu thương em gái mình.



Cố Nhiễm lập tức không cảm nhận được tình yêu gì nữa, còn có cái gì tàn bạo hơn sao?



Đây là anh của mình, ruột thịt đấy!



Đây là bạn của mình, thân đó!



Không ngờ hai người này dám bắt tay ức hiếp cô, người độc thân như cô đáng bị đối xử vậy sao? Cô muốn hét lên, không công bằng!!!



Nhưng miệng đã bị Đỗ Kiêu Kiêu bịt kín, nên cô chỉ có thể "ưm ưm" vài tiếng, sau đó cô liền bị Đỗ Kiêu Kiêu dùng vũ lực không chế.



Quậy xong, Cố Nhiễm đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô thở hồng hộc nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, hỏi nói: "Vừa nãy cậu nói cậu không biết chuyện của tớ với anh tớ đúng không? Vậy cậu nói gì trong điện thoại vậy?"



Đỗ Kiêu Kiêu nghiêm túc, chậm rãi nói: "Hôm nay tớ theo dõi Lê Thanh."