Nữ Phụ Trở Về

Chương 35 :

Ngày đăng: 01:58 19/04/20


Trò mạo hiểm này đúng là làm khó Khương Hoán mà.



Cậu đứng chần chừ ở ngoài thật lâu.



Phải làm sao mới lấy được tóc của ba đây? Đó mới là vấn đề.



Khương Hoán nghĩ một hồi, cậu đành về phòng, bỏ cây kéo vào túi quần.



Rồi gõ cửa thư phòng.



"Vào đi." Khương Thì Lễ ngồi bên trong nói.



Khương Hoán mở cửa đi vào.



"Ba."



"Sao vậy?" Khương Thì Lễ xoa giữa chân mày, ngẩng đầu nhìn cậu.



"Không có gì." Khương Hoán vội vàng suy nghĩ đề tài nói chuyện, "Đúng rồi, tối nay ba có đi đón mẹ về ăn cơm không?"



Không thể không nói, lời nói của Khương Hoán đã chọt trúng tim đen của Khương Thì Lễ.



Từ khi Y Vân tới tìm ông, thái độ hơi dịu lại của Phó Vũ Khiết đột nhiên lạnh như băng.



Mấy ngày nay ông đã liên lạc với bà rất nhiều lần, nhưng Phó Vũ Khiết luôn lờ đi, khiến Khương Thi Lễ mất ăn mất ngủ mấy hôm.



Khương Hoán nhìn vẻ mặt mệt mói của Khương Thì Lễ, chậm chạp tới sau lưng bóp vai cho ông.



Vừa bóp cậu vừa nói: "Hay là để con đi đón mẹ cũng được, thấy con tới, mẹ nhất định sẽ đi cùng thôi."



Đây không phải là nói dối, Phó Vũ Khiết không thích Khương Thì Lễ, nhưng lúc nào cũng đồng ý với những yêu cầu của Khương Hoán. Hơn nữa chỉ muốn ăn một bữa cơm gia đình thì cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng.



Lục đạo trên vai khiến Khương Thì Lễ thả lỏng cơ thể, ông nhắm mặt tựa lưng vào ghế.



"Vậy con đi đi." Một lúc lâu sau, Khương Thì Lễ mới đáp lại,



Khương Hoán lén lút nhìn vài sợi tóc trong tay mình, cười nói, "Được ạ."



Mát xa cho Khương Thì Lễ một chút, Khương Hoán kiếm cớ đi ra ngoài.



Xem ra lần này cậu một công đôi việc.



Vừa hoàn thành mạo hiểm, còn thuận tiện giúp ba một phen, xem như bồi thường mấy cọng tóc kia vậy.



Thực ra, Khương Hoán không thích xen vào chuyện của ba mẹ, vì cậu biết, chỉ cần một hành động của cậu có thể gây tổn thương cho một bên.



Nhưng điều đó cũng không phải là cậu không hy vọng ba mẹ mình quay lại với nhau, dù sao hai người này cũng giằng co nhau lâu quá rồi, không biết cuối cùng ai mới là người chiến thắng?
Nhưng mười năm trước, cô đâu có quen Cố Bách Chu?



Đỗ Kiêu Kiêu cẩn thận quan sát Cố Bách Chu, thấy anh không hề giống một người đã sống lại.



Vậy chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ? Mười năm trước?



Đôi mắt Đỗ Kiêu Kiêu chợt lóe sáng, thật ra có một chuyện từ mười năm trước mà cô vẫn không thể nào quên được.



"Kiêu Kiêu?" Cố Nhiễm đưa tay quơ quơ trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.



"Hả?"



"Cô sao vậy? Sao lại ngẩn người thế?" Cố Nhiễm tò mò nhìn cô.



"Không sao." Đỗ Kiêu Kiêu lạnh nhạt trả lời.



"Ngày mai đi học, tớ sẽ đưa cho cậu cái đồng hồ... Cậu mang trả lại cho Lục Nhất Minh đi." Đỗ Kiêu Kiêu nhận lấy cái bọc giấy từ tay Cố Nhiễm.



"Được." Cố Nhiễm cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt cô ấy thế nào.



"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Cố Nhiễm nhón mũi chân, xoay một chân.



Đỗ Kiêu Kiêu lấy điện thoại ra xem đồng hồ, mới 4 giờ, nghĩ một hồi, cô nói: "Chúng ta tới bệnh viện đi."



"Bệnh viện?"



Đỗ Kiêu Kiêu quơ cái bọc giấy trong tay, "Không phải chúng ta cần xét nghiệm hai thứ này sao? Càng sớm thì chúng ta có thể nói cho chú Khương biết đáp án sớm hơn."



"Đúng vậy! Chúng ta mau mau tới bệnh viện đi." Cố Nhiễm vừa chạy vừa quay đầu cười nói với Đỗ Kiêu Kiêu, "Mau lên."



"Tới đây." Đỗ Kiêu Kiêu cười đuổi theo, "Cậu đi chậm một chút."



Vừa dứt lời, Cố Nhiễm đụng mạnh vào một người.



Đỗ Kiêu Kiêu giật mình, vội vàng chạy tới.



"A~ Đau quá." Cố Nhiễm té xuống đất, được Đỗ Kiêu Kiêu đỡ dậy.



Người đàn ông ngã trên đất cũng từ từ đứng lên, nhìn thấy Cố Nhiễm nhăn mặt đau đớn, trong lòng vô cùng áy náy.



"Cô vẫn ổn chứ..." Cậu ta hỏi.



Đỗ Kiêu Kiêu nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu lên.



Nhìn người đàn ông trước mắt, Đỗ Kiêu Kiêu híp mắt lại, đúng là người quen.