Nữ Phụ Trở Về

Chương 66 :

Ngày đăng: 01:59 19/04/20


Nửa tháng sau, vết thương của Lê Thanh hoàn toàn lành hẳn.



Nửa tháng này, Đỗ Kiêu Kiêu cũng không rảnh rỗi gì, cô bận chuyện của Trần Gia Lạc. Đỗ Kiêu Kiêu tố cáo ông ta hai tội, một là cố ý giết người, hai là cưỡng hiếp.



Lúc đầu Trần Gia Lạc không nhận tội, đặc biệt là tội cưỡng hiếp, ông ta nói cả hai đều đồng ý phát sinh quan hệ.



Bên nhân chứng là Sở Thiến.



Đối với những tấm hình là mà Đỗ Kiêu Kiêu đưa ra, Sở Thiến chỉ bình tĩnh.



"Là tôi tình nguyện."



Từ đầu tới cuối cô ta chỉ nói một câu như vậy.



Phía luật sự biện hộ đưa ra một ly do cho hành vi của cô ta.



Vì Trần Gia Lạc là ân nhân của cô ta. Ông ta trả tiền trị bệnh cho mẹ của Sơ Thiến, nên cô ta mới có qua có lại như vậy, những hành động hung bạo mà Trần Gia Lạc đã gây ra cho cô ta đều có thể tha thứ được.



Cuối cùng, vẻ mặt của Sở Thiến cũng thay đổi, cô ta tức giận nhìn mọi người xung quanh.



"Tôi không phải muốn báo đáp ông ấy!"



"Tôi yêu ông ấy! Tôi tình nguyện cho ông ấy làm!"



Đỗ Kiêu Kiêu chấn động, nhìn đôi mắt ngập nước của Sở Thiến, trong lòng cô không nói nên lời.



Với nhiêu đó tuổi, Trần Gia Lạc dư tuổi làm ba cô ta luôn rồi, mà ông ta tiếp cận với Sở Thiến hoàn toàn có mục đích cả.



Chuyện này không chỉ có mình đỗ Kiêu Kiêu biết, mà ngay cả sở Thiến cũng biết.



Nhưng đã là yêu thì biết làm sao đây?



Mọi người á khẩu không trả lời được.



Thấy Trần Gia Lạc đắc ý nhìn mình, Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, ánh mắt cô giễu cợt.



Sau khi đã được thẩm phán đồng ý, cô cười gọi một nhân chứng khác vào.



Lúc Y Vân xuất hiện tại tòa án, Trần Gia Lạc rất ngạc nhiên, ông ta không ngờ, Đỗ Kiêu Kiêu có thể gọi Y Vân tới đây.



Y Vân cúi đầu đi lên, dường như có thể thấy được vẻ mặt lo lắng và sợ hãi của bà. Lúc đi ngang qua Trần Gia Lạc, bà rụt người lại, rồi vội vàng đi tới cạnh Đỗ Kiêu Kiêu.



Đỗ Kiêu Kiêu nhận lấy tấm ảnh trong tay Y Vân, vẻ mặt của Trần Gia Lạc đã bắt đầu dữ tợn.



Những tấm hình này chính là hình mà mấy năm trước Trần Gia Lạc đã chơi đùa một cô gái.



Lúc trước, Trần Gia Lạc không cẩn thận hại cô ta tàn phế, nhưng nhờ Lê Thanh giúp đỡ, ông ta mới được bình yên tới giờ, bây giờ, tội ác bị Đỗ Kiêu Kiêu vạch trần, ông ta thật sự muốn ăn thịt cô.




Trần Gia Lạc thấp giọng nói, "Tôi nói xong cô sẽ tha cho tôi chứ?"



Đỗ Kiêu Kiêu nhìn ông ta, "Ít nhất ông sẽ không ở đây cả đời."



Lúc này, vẻ mặt Trần Gia Lạc mới dịu đi một chút, nói hết tất cả chuyện của Lê Thanh và ông ta ra.



"Năm đó, Lê Thanh tới tìm tôi, bảo tôi lén đổi thuốc của Ôn Nhã, sau khi hoàn thành, bà ta sẽ cho tôi 200 vạn." Trần Gia Lạc nhỏ gión nói, "Bởi vì tôi làm người ta bị thương, cô gái kia muốn nhân cơ hội lừa tiền tôi, nên tôi mới mơ hồ đồng ý với Lê Thanh."



Vẻ mặt Đỗ Kiêu Kiêu không thay đổi nhìn ông ta...



"Còn vụ bắt cóc cô lúc còn nhỏ, chính Lê Thanh là chủ mưu. Bà ta đã tự nói cho tôi biết. Lê Thanh bảo em trai mình là Lê Hằng bắt cô đi, vốn muốn ra tay với cô, nhưng sau lại không đạt được mục đích.



"Vì sao bà ta phải làm vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi ông ta.



Trần Gia Lạc nhìn cô, "Tôi cũng không biết, cô thử hỏi bà ta xem."



"Còn gì nữa không? Ông có bằng chứng chứng mình Lê Thanh có liên quan tới cái chết của mẹ tôi không?"



Trần Gia Lạc nhìn xung quanh một chút, rồi nói vào trong điện thoại, "Tôi sẽ bảo Sở Thiến mang đồ tới cho cô, những thứ đó hoàn toàn đủ chứng minh những chuyện tôi làm đều do Lê Thanh bày kế."



"Còn nữa." Ông ta gọi Đỗ Kiêu Kiêu đang muốn rời khỏi, "Tốt nhất cô nên dẫn Đỗ Hồng Bân tới bệnh viện kiểm tra, Lê Thanh gạt ông ta, thật ra ông ta không phải bị bệnh bao tử bình thường."



Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người, "Ông nói gì?"



"Đỗ Hồng Bân bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối."



"Không thể nào!" Đỗ Kiêu Kiêu theo bản năng phản bác lại.



Sao có thể như vậy được, nếu ba cô bị ung thư dạ dày, vậy sao kiếp trước năm năm sau ông vẫn còn rất khỏe.



"Lúc đầu, Lê Thanh không định gạt ông ta đâu." Trần Gia Lạc nói: "Chỉ vì mấy tháng nay xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, nên bà ta mới quyết định như vậy."



Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người, chẳng lẽ vì cô, nên Lê Thanh mới muốn hại chết Đỗ Hồng Bân sao?



"Thời kỳ cuối à?" Cô nhẹ nhàng hỏi.



"Lúc đầu phát hiện chỉ mới là giai đoạn giữa thôi, nhưng Lê Thanh lại cho ông ta uống thuốc trị bao tử bình thường, nên bây giờ đã tới thời kỳ cuối."



Đỗ Kiêu Kiêu hốt hoảng, hình dáng nghiêm túc của Đỗ Hồng Bân hiện lên trước mắt cô, nhìn ông như vậy đâu có giống bệnh nhân ung thư dạ dày thời kỳ cuối?



Cố Bách Chu an ủi cô, trong mắt hơi lo lắng, "Kiêu Kiêu, đừng sợ."



"Em sợ cái gì?" Cô nỉ non một tiếng, em đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Lúc Lê Thanh vừa bước chân vào nhà cô, cô hận không thể để ba xuống dưới chuộc tội với mẹ.



Nhưng ngày này sắp tới, sao cô lại không hề cảm thấy vui vẻ tí nào hết vậy?