Nữ Phụ Trở Về

Chương 68 :

Ngày đăng: 01:59 19/04/20


Lúc Cố Bách Chu dẫn Đỗ Kiêu Kiêu về nhà, cô suýt nữa đã hoảng sợ.



Khi đó, lúc Lê Thanh bước chân vào cái nhà này, bà ta đã thay đổi toàn bộ căn nhà. Nhưng bây giờ Đỗ Hồng Bân lại đổi thành như cũ.



Đỗ Kiêu Kiêu hơi sững người, đã lâu rồi cô chưa thấy hình dạng của căn nhà này.



"Chú Đỗ."



Giọng nói của Cố Bách Chu kéo Đỗ Kiêu Kiêu ra khỏi hồi ức. Cô nhìn người trước mặt, hừ nhẹ, lướt qua ông, kéo Cố Bách Chu đi vào nhà ăn.



Đỗ Hồng Bân cũng không tức giận, ông nhìn hai người đằng trước đang nắm tay nhau.



Đỗ Kiêu Kiêu ngồi đối diện Đỗ Hồng Bân, nhìn ông nói: "Ông gọi bọn tôi tới đây có chuyện gì?"



Đỗ Hồng Bân thở dài, "Ăn một bữa thôi mà, chứ có làm cái gi đâu."



Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên nhớ hình như mình chưa bao giờ giới thiệu Cố Bách Chu cho Đỗ Hồng Bân biết. Vì vậy cô nói với Đỗ Hồng Bân: "Đây là Cố Bách Chu, bạn trai tôi."



"Chào chú Đỗ." Cố Bách Chu lễ phép khom người trước Đỗ Hồng Bân.



Đỗ Hồng Bân phức tạp nhìn anh, không biết là vì Cố Bách Chu, hay là vì Đỗ Kiêu Kiêu có bạn trai, ông gật đầu nói, "Ăn cơm đi."



Đỗ Kiêu Kiêu ăn xong món đầu tiên, ánh mắt cô chua xót. Cô trừng mắt, cố gắng kìm nén nước mắt.



Đây là đồ ăn của Đỗ Hồng Bân làm, cô đã từng ăn rồi.



Lúc còn nhỏ, gia đình không có người giúp việc, Đỗ Hồng Bân không nỡ để Ôn Nhã làm, nên hằng ngày dù có bận rộn tới đâu ông cũng dành thời gian về nhà nấu cơm cho Ôn Nhã ăn.



Đỗ Kiêu Kiêu cũng được đồ ăn của Đỗ Hồng Bân nuôi lớn.



Nhưng sau đó, việc kinh doanh của ông càng lúc càng phát triển, ông cũng bận hơn, trừ khi lâu lâu ông sẽ làm một bữa cơm, còn lại hầu như ông đều mời người giúp việc.



Đỗ Kiêu Kiêu không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy Đỗ Hồng Bân, vì thế cô cắm cúi ăn, bộ dạng giống như muốn vùi cả đầu vào trong chén.



"Nếm thử món này đi."



Đỗ Hồng Bân gắp một miếng cà tím nhồi thịt cho cô.



Lúc còn nhỏ, Đỗ Kiêu Kiêu rất thích món này, cũng vì món này mà Đỗ Hồng Bân đã mắng cô một trận. Bởi quá thích, nên bữa nào cô cũng đều muốn ăn món ăn.


"Tôi không lạ gì đồ của ông cả!" Đỗ Kiêu Kiêu tức giận nói.



"Không chỉ là đồ của ba thôi đâu, có cả của mẹ con nữa." Đỗ Hồng Bân dịu dàng nhìn cô, "Kiêu Kiêu, ba không hy cọng con có thể tha thứ cho bà, nhưng dù con nghĩ thế nào, thì những thứ này đều thuộc về con."



Đỗ Kiêu Kiêu không suy nghĩ lập tức từ chối: "Tôi không nhận!"



"Con không lấy thì ai lấy." Đỗ Hồng Bân nói: "Ba không muốn đem tâm huyết của A Nhã cho người khác."



"Vậy thì ông cứ tự giữ đi, cho tôi làm gì?" Đỗ Kiêu Kiêu hừ một tiếng.



"Ba không cần nữa rồi..." Đỗ Hồng Bân thở dài, ông nở nụ cười thoải mái, như được giải thoát, "Ba sắp phải đi chăm sóc mẹ con rồi."



Mặt Đỗ Kiêu Kiêu biến sắc, "Lại chuyển biến xấu nữa rồi à?"



Trong mắt Đỗ Hồng Bân mang theo tia ấm áp, "Cơ thể của ba vẫn còn khá tốt, ý ba nói ba muốn tới thành phố S chăm sóc cho mẹ con."



"Thành phố S?"



"Đúng." Đỗ Hồng Bân chỉnh sửa lại tài liệu, rồi đứa tới trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, "Thời gian cuối đời này, ba muốn được ở cùng mẹ con."



Đỗ Kiêu Kiêu không nhận, cô nhìn thẳng vào mắt của Đỗ Hồng Bân, "Mẹ sẽ không muốn muốn ông đi đâu."



Đỗ Hồng Bân cười, "Ý con là mẹ sẽ tức giận sao? Nếu tức giận thì càng tốt. Nói chung, dù con có nói gì đi chăng nữa, ba vẫn muốn đi. Những thứ này, con có nhận hay không thì cũng đều là của con."



Đỗ Kiêu Kiêu không biết Đỗ Hồng Bân lại vô lại như vậy, cô thấy ông giống như mới sau một đêm mà đã trẻ ra vài tuổi, nụ cười trên mặt, làm người ta không thể biết được đó chính là tổng giám đốc Đỗ vô lý hôm qua.



Đỗ Hồng Bân đi tới trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, nhẹ nhàng nói, "Kiêu Kiêu, ba có lỗi với con, ba biết con hận ba, nhưng ba vẫn muốn nói với con, ba yêu con."



Lúc bị ông ôm vào lòng, Đỗ Kiêu Kiêu vẫn còn đang ngơ ngác chưa lấy lại tinh thần.



Cái ôm mười năm sau cũng ấm áp mộc mạc như năm đó, làm cho cô cảm thấy như lúc xưa.



Đỗ Kiêu Kiêu buồn bực nói: "Này! Tôi vẫn chưa tha thứ cho ông đâu!"



Nước mắt cô lăn dài, rơi trên vai Đỗ Hồng Bân, ông càng dùng sức ôm cô.



Đỗ Kiêu Kiêu vốn đưa hai tay lên đẩy ra, nhưng đúng lúc này cô lại nhẹ nhàng ôm lấy ông, "Nếu ông có thể làm mẹ tha thứ cho ông, tôi sẽ gọi ông một tiếng."



Đỗ Hồng Bân xúc động nói: "Một lời đã định."