Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 97 :

Ngày đăng: 17:55 30/04/20


Edit: Yunchan



Hai người nghe thấy bẩm báo thì không thể làm gì hơn là đẩy cửa ra ngoài. Văn Đan Khê liếc mắt đã nhìn thấy Đỗ thị đang đứng tần ngần dưới cây đại thụ trước cửa, bà nhác thấy con trai đi ra bèn vội vàng mỉm cười chào hỏi ân cần, còn Trần Tín chỉ gật đầu với bà: “Mẹ, tới thăm Bảo nhi sao, nó đang ngủ.”



Nói rồi hắn không dừng chân lại mà đi thẳng. Đi được mấy bước hắn lại không dằn được ngoái đầu nhìn nương tử nhà mình một chút. Văn Đan Khê khoát khoát tay cười với hắn, ý là bảo hắn đi nhanh về nhanh. Lúc này Trần Tín mới bước nhẹ đi. Đỗ thị thấy tiểu phu thê rất hiểu ý nhau, rồi nghĩ tới thái độ lãnh đạm của con trai với mình, thì lòng lại thấy chua chát.



Văn Đan Khê quay đầu lại mỉm cười chào hỏi Đỗ thị: “Mẹ ngồi đi ạ, Tử Khôn đang ngủ, phải một lát nữa mới tỉnh dậy. Con bé này suốt ngày ngoài ăn ra chính là ngủ.”



Đỗ thị nói nhàn nhạt: “Ta không tới thăm Tử Khôn, mà tới tìm con nói chuyện.”



“Dạ.” Văn Đan Khê thấy thái độ của Đỗ thị hơi khác xưa, bèn quan sát bà thật cẩn thận. Vừa nhìn sơ qua, cô đã tìm ra ngay chỗ khác biệt, lúc Đỗ thị mới tới đây trên mặt lúc nào cũng mỉm cười, nói chuyện với cô cũng mang theo vẻ nịnh nọt. Đối với hạ nhân trong viện cũng là vẻ mặt ôn hòa. Nhưng hôm nay chẳng biết tại sao lưng của bà đã ưỡn lên thẳng tắp, thậm chí thẳng tới độ cứng ngắc, biểu cảm trên mặt cũng rất lạnh nhạt. Tạo cho người ta cảm giác, bà đang cố hết sức thể hiện kiểu cách mẹ chồng trước mặt cô.



Văn Đan Khê bất giác buồn cười, đoán chừng là mấy ngày này trôi qua quá yên ả, nên bà muốn sinh sự đây mà.



Cô thản nhiên nói: “Mẹ có gì xin cứ nói.”



Đỗ thị theo cô vào buồng trong, rồi ngồi thẳng lưng xuống, hắng giọng nói: “Ta nghe nói Văn gia các con coi như là dòng dõi thư hương đúng không?”



Văn Đan Khê mỉm cười đáp: “Tuy người ngoài nói vậy, nhưng nhà con lại không dám tự xưng như thế. Cha và ca ca con chỉ biết sơ vài chữ mà thôi.”



Đỗ thị gật đầu căng thẳng: “Lập Hổ nhà ta quả là với cao rồi.”
Đỗ thị bị lời nói của Văn Đan Khê làm rúng động tới mức không đáp được câu nào. Bà nhìn cô kinh ngạc, ấp úng cả buổi vẫn không tìm được lời nào để phản bác.



Văn Đan Khê thấy bà như vậy thì chậm giọng lại: “Hẳn là bà rõ vị trí của mình, bà không giống với những người mẹ khác —- Tới nay bà còn chưa được con trai mình tha thứ hoàn toàn. Bà cũng đừng mong một mai kia hai người sẽ thân thiết như những mẹ con khác. Vết thương tuy đã lành, nhưng nó vẫn còn sẹo. Chàng tha thứ cho bà, chỉ vì không muốn hận bà nữa mà thôi. Cũng may là tôi, nếu là người khác, suốt ngày nói xấu bà trước mặt con trai bà, bà cho là chàng sẽ tin ai đây? Lúc đó bà nghĩ mình có thể trôi qua những ngày suôn sẻ như bây giờ không? Bà cũng đừng lấy đạo hiếu gì đó ra để chèn ép tôi, nếu tôi thật sự không muốn để nó chèn ép, thì có rất nhiều cách. Cho nên, bà về tiểu viện của mình hưởng an nhàn đi. Còn chuyện tôi và Trần Tín, chuyện con của chúng tôi, bà đừng quản gì cả. Khi bà cảm thấy lòng tham trỗi dậy, thì hãy nghĩ tới cuộc sống khổ cực của mình trước kia. Xuân Thảo, tiễn khách!”



Xuân Thảo mặt không đổi sắc bước lên, đi tới trước mặt Đỗ thị nói: “Phu nhân chúng tôi còn có việc, người nên quay về thì hơn.”



Đỗ thị xoa xoa đôi mắt đỏ bừng, liếc nhìn Văn Đan Khê với ánh mắt phức tạp, bên mép nhếch lên nụ cười gằn nhàn nhạt. Văn Đan Khê đỡ trán, rốt cuộc cô đã hiểu được sâu sắc ý nghĩ của câu: Người đáng thương tất có chỗ đáng trách.



Đỗ thị vừa đi, Văn Đan Khê lập tức ngoắc Xuân Phương lại: “Muội đi điều tra thử xem, gần đây Đỗ thị đang qua lại với người nào, xem rốt cuộc bà bị kẻ nào xúi giục.”



Xuân Phương sảng khoái nhận lệnh, lui xuống.



Xuân Thảo tiễn Đỗ thị xong thì nhanh chóng quay lại, cô đi tới trước mặt Văn Đan Khê, cười nói: “Phu nhân đừng chấp bà ấy. Người nhìn dáng vẻ phô trương thanh thế của bà ấy, có thể có nguyên nhân.”



Văn Đan Khê mỉm cười, đoán chừng sáng sớm Xuân Thảo đã nhận ra điều bất thường, cho nên lúc truyền lời nhắc tới Đỗ thị mới có giọng điệu hơi do dự.



“Có điều.” Xuân Thảo chần chừ một chút mới nói tiếp: “Phu nhân phải đề phòng bà ấy cáo trạng với tướng quân. Vợ chồng thân mật cũng không tránh được người có lòng chia rẽ.”



Văn Đan Khê cười cười yên tâm: “Cứ để cho bà ấy cáo trạng đi.” Tuy nói như thế, nhưng cô vẫn bảo Xuân Thảo theo dõi chặt chẽ động tĩnh ở Bắc viện.