Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Chương 38 : Nước chát chấm đậu hũ

Ngày đăng: 09:10 19/04/20


Edit : Tuyết Liên



Nguồn : Tuyết Liên gia trang



Đường Hạo Nhiên nhìn kỹ ngọc bội trong tay, gáy huyết ngọc là dùng tịch tà cầu phúc, bình thường dùng cho con gái. Mỗi triều đại riêng khi có con gái xuất giá thì tặng ngọc làm phong tục, trong đó có người lại dùng huyết ngọc là rất quý.



“Ngọc lần này mượt mà ánh sáng thuần hậu, giữa huyết phác hoạ mạch lạc tinh diệu, đích xác là huyết ngọc khó gặp a.” Đường Hạo Nhiên rất là thưởng thức, liền nói ngay:



“Bổn điếm cho ra một trăm lượng bạc, tuyệt đối là không gạt bảng giá!”



Người nọ hiển nhiên là hài lòng, lúc này cầm bạc rời đi. Đường Hạo Nhiên đang vuốt vuốt ngọc bội trong tay, đột nhiên phát hiện bên cạnh còn đứng ở một người, không khỏi hỏi:



“Vị huynh đài này, đây là?”



Lâm Mặc bừng tỉnh hoàn hồn, lập tức nói:



“Ta muốn mua ngọc bội trong tay huynh.”



Đường Hạo Nhiên sững sờ, mặc dù Bác cổ hiên hoan nghênh người mua, nhưng loại huyết ngọc này thật sự là không thấy nhiều, hắn càng muốn lưu lại. Nghĩ đến đây, không khỏi nói:



“Thực xin lỗi, vật này không bán.”



“Ta ra hai trăm lượng!”



Đường Hạo Nhiên ha ha cười một tiếng:



“Xem ra nhân huynh cũng là một người hiểu ngọc. Không khéo, khối ngọc này tại hạ cũng cực kỳ thích. Thật sự là xin lỗi, không bằng huynh nhìn lại một chút cái ngọc bội khác của bổn điếm, chỗ kia tất cả đều là ngọc tốt khó gặp!”



Lâm Mặc có chút buồn bực, hắn quả nhiên không phải là thích người Đường phủ. Hạ mí mắt nói: “Vậy huynh cất chỗ kỹ, không cần phải bán gấp, bất quá cuối cùng sẽ có một ngày ta sẽ mua về.”



Nhìn xem bóng lưng Lâm Mặc, Đường Hạo Nhiên chu mỏ, thật sự là 1 người kỳ quái.



Ngày thứ hai, Tạ Thanh Kiều chuẩn bị đi chỗ Lâm Mặc hỏi thăm tung tích lão thái y, sau đó lại tự quyết định tìm một đại phu có thể tin cậy chữa bệnh cho Đường Hạo Dương. Vừa muốn ra cửa chỉ nghe thấy nha hoàn trước thông báo, Thiếu phu nhân Chu phủ Trần Bảo Bảo đến đây. Tạ Thanh Kiều sững sờ, mấy ngày này không thấy nàng, như thế nào lúc này đến rồi?



Nhìn sắc trời, nghĩ đến Lâm Mặc lúc này vẫn còn ở nha môn, thật cũng không vội, liền kêu nha hoàn chuẩn bị trà và điểm tâm.



“Có mấy ngày không có tới, muội có nhớ tỷ không?”



Người chưa tới tiếng tới trước, Trần Bảo Bảo có thanh âm sảng lãng một bộ sa y vàng nhạt dần dần đập vào mắt.



” Tết Trung Nguyên này qua tốt vui, đèn trong phủ muội trông thấy được không?” Trần Bảo Bảo không chút khách khí ngồi xuống, thoạt nhìn khí sắc không tệ.



Tạ Thanh Kiều nói: “Vẫn là như trước thôi, chỉ là buổi sáng lại lăn qua lăn lại đến đêm.”



Trần Bảo Bảo uống một ngụm trà: “Nghe nói Đường đại gia không đi xa, còn đi bác cổ hiên thật sự là chuyện hi hữu a! Bất quá taỷ rất lo lắng bằng sự quen thuộc của Đường đại gia đối với đồ cổ, có thể nhận sai hay không đây?”
Lão gia tử đúng lúc ở trong sân đánh Thái Cực, Trần Bảo Bảo vẻ mặt cười nịnh đi tới sợ lão gia tử kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh.



“Con dâu ngoan , tiểu tử kia gần đây rất ngoan ngoãn.” Thối tiểu tử, con sẽ không phải lại đắc tội với vợ của con chứ, hiện tại đây là muốn bắt lão tử ta trút giận mà! Chu lão gia tử vội vàng cho người hầu mang cái ghế để Trần Bảo Bảo ngồi xuống, ai ngờ Trần Bbaor Bảo lại nói:



“Công công là trưởng bối, lý ra là công công nên ngồi.”



Lão thiên a, cô con dâu bạo lực này rốt cuộc muốn chơi chiêu gì? Chu lão gia tử vẻ mặt thấy chết không sờn ngồi ở trên ghế, có gì lập tức bắn lên, chứng kiến Trần Bảo Bảo cười dài nên nơm nớp lo sợ ngồi xuống.



“Công công, con nghe nói ngài luôn luôn yêu thích kết giao danh y.” Trần Bảo Bảo chỉ chỉ đầu:



“Chẳng biết có biết danh y nào trị liệu nơi này không?”



Chu lão gia tử thấy con dâu không có ý định hướng mình thi bạo, thoáng đè xuống tâm. Tiện đà nghe được chuyện hỏi y lập tức vẻ mặt đắc ý:



“Hắc, bố chồng con quen biết danh y đây chính là đếm không thể hết. Không phải là ta khoe khoang, những danh y kia y thuật cùng ngự y trong cung không kém…”



Gặp lão gia tử muốn thao thao bất tuyệt đi xuống, Trần Bảo Bảo không khỏi cất cao âm điệu:



“Vậy là ai ?”



Một tiếng này, hù dọa Chu lão gia tử vội vàng nói:



“Ai, muốn tìm đại phu tốt nhất Vân Châu thành chính là tướng công của con đó!”



“Chu Tử Hiên? !” Trần Bảo Bảo vẻ mặt kinh ngạc:



“Công công, ngài không có giỡn đi!”



Chu lão gia tử nào dám nói dối:



“Không có, tiểu tử kia mặc dù khốn kiếp 1 chút. Nhưng nó từ lúc năm tuổi đã bị đưa đến chỗ Bạch khanh dương học y. Ai, vốn muốn học y thì tính sẽ… qi biết tên kia… Ai!”



Gặp Chu lão gia tử không nói giỡn, Trần Bảo Bảo đầu mày cau lại trở lại phòng của mình. Bạch khanh dương đây chính là danh y nổi tiếng cả nước. Chu Tử Hiên tên hỗn đản kia, rõ ràng là đồ đệ của Bạch khanh dương? Trần Bảo Bảo có chút hoài nghi con người của Bạch khanh dương, nếu không làm sao sẽ dạy ra tên hỗn cầu như Chu Tử Hiên? !



Bất quá nếu lão gia tử đều nóinhư vậy, chắc hẳn y thuật của hắn có thể tiến hành. Trần Bảo Bảo lập tức đi thư phòng của Chu Tử Hiên nói rõ việc.



Chu Tử Hiên dựa ở trong ghế một bộ bức lưu manh nói:



“Muốn ta chữa bệnh? Được thôi!”



Thì ra là nàng tướng công vẫn có sở trường, Trần Bảo Bảo đang muốn cao hứng chỉ nghe Chu Tử Hiên lạnh lùng cười nói:



“Trừ phi cái nữ nhân họ Tạ kia dập đầu ba cái với ta!”