Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Chương 52 : Nước chát chấm đậu hũ

Ngày đăng: 09:10 19/04/20


Edit : Tuyết Liên



Nguồn : Tuyết Liên gia trang



“Làm sao bây giờ?”



Tạ Thanh Kiều gặp Đường Hạo Dương vẻ mặt không vội, thầm nghĩ người này có phải hay không đã có chủ ý. Quả nhiên, Đường Hạo Dương ngẩng đầu lên:



“Nàng biết bộ dạng bức tranh giả này nét bút hỏng là cái gì không?”



Tạ Thanh Kiều quyết đoán lắc đầu.



“Nó sẽ tán mực!”



“Có ý gì?”



Đường Hạo Dương chỉ vào bức tranh Trung sơn thủy này: “Thẩm Dục là 1 người bút lực thâm hậu, hơn nữa dùng là mực nước rất đặc biệt. Họa lên đi sau cho dù là tiếp qua trên dưới một trăm năm cũng sẽ không tán mực. Nhưng bức tranh giả này lại không phải bút lực kia, cũng liền ngay cả mực nước cũng không bằng đồ Thẩm Dục sử dụng. Cho nên, chỉ cần một chậu nước nóng giội lên, mực nước tuyệt đối tản ra!” Cái người làm giả tranh này nhất định là ngờ tới tranh Thẩm Dục đắt có thể so với hoàng kim, ai sẽ không có việc gì dùng loại phương pháp nước giội đi luận thật giả, đây không phải là ăn no rỗi việc sao? Cho nên mới đối với chuyện tán mực không kiêng nể gì như thế.



“Chúng ta thử xem?” Tạ Thanh Kiều hai mắt tỏa sáng nhìn Đường Hạo Dương, lập tức lại ngượng ngùng ngồi trở lại trên ghế đẩu:



“Ha ha, khi ta không có. Coi như là phó nhạn sách, chúng ta cũng không thể phá hư nó, nếu không ba tháng sau lấy cái gì đền.”



Ai ngờ, Đường Hạo Dương nói:



“Ai nói không có thể giội! Giả sẽ phải diệt trừ, nếu không về sau còn có thể lừa gạt nhiều người hơn.” Chỉ thấy Tạ Thanh Kiều đứng dậy tựa hồ muốn đi ra ngoài cầm bồn, Đường Hạo Dương lập tức hô:



“Nhưng không phải là hiện tại!”



Tạ Thanh Kiều dừng bước lại không muốn lần nữa ngồi trở lại, bất quá nàng thật sự muốn xem bức họa kia tán mực dáng thế nào. Kiếp trước có thấy qua danh họa, thấy bức tranh nhưng nàng đều là cách một cái TV để xem.



Tạ Thanh Kiều lưu luyến nhìn xem Đường Hạo Dương đem bức tranh thu hồi. Hắn là thật sợ hãi người nào đó một cái tâm huyết liền đem bức tranh làm hỏng.



“Bức tranh này, một bức họa tốt như vậy. Kỳ thật kỹ thuật làm bức tranh phó nhạn sách còn khó khăn, và còn có tính khiêu chiến hơn.” Tạ Thanh Kiều phối hợp nói, hoàn toàn không có phát giác Đường Hạo Dương ánh mắt như có tri âm một loại nhìn nàng.
“Quyển này là tuyệt bản ta cất kỹ đã lâu, cháu lấy về thật tốt nghiên cứu. Nếu như không hiểu, cháu có thể khiêm tốn đi thỉnh giáo một chút Hạo Dương, đứa bé kia từ bé thông minh bảo đảm vừa nhìn liền hiểu.” Cố gắng lên vì tằng tôn của ta!



“…” Lão phu nhân, ngài thật sự là quá thông minh, danh hiệu nữ trạng nguyên quả nhiên không phải là hư danh. Tạ Thanh Kiều kinh hoàng sợ hãi tiếp nhận sách.



Đợi nàng từ chỗ lão phu nhân đi ra, đã hoàn toàn trở nên không ý thức. Trở lại chỗ của mình ngơ ngác ngồi ở trên ghế, nàng muốn hảo hảo tiêu hóa một chút ý của lão phu nhân, lão phu nhân tư tưởng thật sự là quá cao thâm.



“Nàng cầm trong tay cái gì?”



Một thanh âm làm Tạ Thanh Kiều cả kinh nhảy dựng lên, cúi đầu vừa nhìn trong tay cầm”Bách khoa toàn thư “ lão phu nhân tặng khiến nàng bị hù dọa luống cuống tay chân đem sách nhét vào trong.



“Không có gì không có gì, một quyển đánh võ thôi.” Tạ Thanh Kiều cảm thấy nàng hôm nay chảy mồ hôi hơi nhiều.



Đường Hạo Dương cũng không để ý, chỉ là hỏi nàng xế chiều hôm nay đi chỗ lão phu nhân làm cái gì.



Tạ Thanh Kiều không khỏi mặt một hồi đen một hồi trắng, xem Đường Hạo Dương không khỏi nhíu mày.



“Chàng làm cái gì?”



Thấy Đường Hạo Dương đột nhiên duỗi ra tay, Tạ Thanh Kiều hù dọa vội vàng lui về phía sau trốn. Đường Hạo Dương ngượng ngùng thu tay lại:



“Ta thấy nàng sắc mặt không tốt, nghĩ nhìn một chút có phải hay không là nóng rần lên.”



“A, thiếp rất tốt, không có việc gì không có việc gì….” Tạ Thanh Kiều thở phào, nàng đây là thế nào, như thế nào trở nên trông gà hoá cuốc như thế, đều là lão phu nhân buổi chiều nháo cái kia.



“Không có việc gì là tốt rồi.” Thấy Tạ Thanh Kiều tránh né Đường Hạo Dương trong lòng sinh ra một chút thất lạc, liền nói ngay:



“Ta về thư phòng, bức tranh kia còn không có xong, nàng… nghỉ ngơi thật tốt.”



Đợi Đường Hạo Dương đi rồi, Tạ Thanh Kiều lặng lẽ xuất ra quyển sách kia của lão phu nhân lật vài trang, một xấp dầy có khẩu vị nặng như vậy! Rõ ràng phần lớn đều là nữ thượng nam hạ…



“Pằng!” Tạ Thanh Kiều quyết đoán khép sách lại, không chút do dự đem khóa tại tầng dưới chót nhất ngăn tủ. Ngồi cạnh bàn nằm nghiêng đầu đặt ở trên bàn cau mày, trong lòng lộn xộn một mảnh. Đối với Đường Hạo Dương nàng tựa hồ vẫn không có dũng khí đi đối mặt với cuộc sống sau này.