Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Chương 8 : Tạ Thanh Kiều nổi giận

Ngày đăng: 09:10 19/04/20


Edit : Tuyết Liên



Nguồn : Tuyết Liên gia trang



Hoa Hồng một đường vội vội vàng vàng, ngày xưa mặt tròn nhỏ nhắn luôn sơ lược mang theo chút ít hồng phấn mà nay nhưng lại trắng bệch một mảnh. Một đường xông về sân nhỏ trông thấy Tạ Thanh Kiều đang chậm rãi thong thả phơi nắng ấm ngủ trưa, bất chấp cái lễ nghi đã đi tới. Nghĩ tới bản thân phải nói chuyện quá mức nghiêm trọng liền đem chung quanh hai tiểu nha hoàn lui ra, nói mình hầu hạ tam thiếu phu nhân là tốt rồi.



Nhưng Tạ Thanh Kiều ngủ đang say, hoa hồng cuống cuồng hơi có chút tình thế khó xử. Cũng may Tạ Thanh Kiều tựa hồ nghe động tĩnh chung quanh, mơ mơ màng màng mở mắt ra:



“Hoa Hồng?”



Nghe được Tạ Thanh Kiều gọi, Hoa hồng lập tức xoay người lại đem nàng vội vàng đỡ dậy:



“Thiếu phu nhân, xảy ra chuyện lớn!”



Tạ Thanh Kiều chưa có tỉnh ngủ, lười biếng ngáp một cái. Hoa hồng thấy nàng bộ dạng bại hoại này càng cuống cuồng :



“Thiếu phu nhân, thiếu gia không thấy!”



Thật giống như đất bằng phẳngt nổi lên một đạo sấm sét, Tạ Thanh Kiều buồn ngủ hoàn toàn không thấy, vội vàng ngồi thẳng người:



“Em nói cái gì, thiếu gia không thấy? Thiếu gia nào không thấy? Đại gia hay Tứ gia…”



Hoa hồng biết rõ chủ tử không muốn suy nghĩ cái xấu nhất, nhưng sự thật liền bày ngay trước mắt, Hoa hồng chỉ có thể gian nan lắc lắc đầu. Trong nháy mắt đó Tạ Thanh Kiều nhảy xuống giường:



“Hạo Dương… em là nói Hạo Dương không thấy? “



Hoa Hồng bưng kín miệng Tạ Thanh Kiều:



“Thiếu phu nhân ngài nhỏ giọng một chút.”



Tạ Thanh Kiều gật đầu một cách máy móc.



“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”



Hoa hồng ánh mắt phức tạp: “Nay lúc sáng (7 -9 h), thiếu gia muốn xuất phủ lại không dám van cầu ngài. Thúy nhi mềm lòng liền tự chủ đem thiếu gia dẫn theo đi ra ngoài. Vốn tưởng rằng thiếu gia chỉ là nổi lên ý chơi nghĩ đi trên đường xem một chút, chưa từng nghĩ cùng Thúy nhi chạy đi.”



Hoa Hồng trộm liếc mắt nhìn Tạ Thanh Kiều, tuy vị thiếu phu nhân này không lên tiếng. Nhưng là nàng đi theo Tạ Thanh Kiều mau hai năm từ sắc mặt của Tạ Thanh Kiều liền cũng biết thiếu phu nhân là thật nổi giận!



Hoa hồng cổ họng cô lỗ, tiếp tục nói:



“Vừa rồi Thúy nhi chạy về đến nói với nô tỳ việc này, nói với nô tỳ nếu như tìm không thấy thiếu gia, cô ấy cũng không trở lại.”



“Hiện tại giờ nào?”
Lão ma ma suy nghĩ một chút nói:



“Cũng đúng. Ta nghe nói cái tam thiếu phu nhân kia mấy tháng trước bởi vì tự mình ra cửa bị phạt, nói lại người ngốc nàng cũng biết sai rồi.”



Vệ Tư Đình chọn xong đồ may vá, lão ma ma vội vàng lấy bạc thanh toán đi. Bọn họ hôm nay ra cửa là trước xin chỉ thị đại phu nhân, đại phu nhân cũng là sáng suốt nói Vệ Tư Đình đến Vân Châu thành là cần phải đi ra ngoài đi dạo xem một chút phong cảnh nơi này.



“Thiếu phu nhân chúng ta bây giờ đi nơi nào?”



Vệ Tư Đình ngồi vào trong kiệu nhẹ giọng nói: “Đi Quan Âm miếu đi.”



Lão ma ma gật đầu đáp vâng, gọi kiệu phu liền hướng Quan Âm miếu đi.



Tạ Thanh Kiều cõi lòng đầy hy vọng đi vào Túy Tiên Lâu, Đường Hạo Dương quả nhiên đã tới nơi này.



“Hắn đi nơi nào rồi?” Tạ Thanh Kiều bắt được 1 tiểu nhị.



Tiểu nhị gặp cô gái trước mắt mặc đẹp, chưa từng nghĩ hung hãn như vậy. Ngượng ngùng nói:



“Vị công tử kia gọi cả bàn ăn, ăn no lại không có tiền giao, chưởng quỹ nói muốn giáo huấn hắn một chút.”



“Cái gì !”



Lâm Mặc đem Tạ Thanh Kiều lôi trở lại:



“Đừng nóng vội, nghe hắn nói hết lời.”



Tiểu nhị cảm kích nhìn Lâm Mặc, nhanh chóng nói ra:



“Sau đó một người công tử khác đã đi tới giúp đỡ đem tiền thanh toán, về sau hai người bọn họ liền cùng đi.”



“Bọn họ đi nơi nào?” Lâm Mặc căng hỏi tiếp.



“Này… tiểu nhân cũng không biết.” Tiểu nhị vô vị nhún nhún vai, trông thấy Tạ Thanh Kiều mặt muốn phun lửa vội vàng nói:



“Bất quá người kia mặc đồ rất đẹp, dáng người rất nhã nhặn. Tôi nghe hắn nói muốn mang người kia cùng đi chơi 1 nơi rất thích thú, sau đó bọn họ ra khỏi cửa hàng. Đi nơi nào tôi cũng vậy không có biết, dù sao khách nhân tửu lâu thật sự là rất nhiều.”



“Đa tạ.”



Lâm Mặc mang theo Tạ Thanh Kiều từ trong cửa hàng đi ra. Kết quả hỏi nửa ngày cũng không hỏi ra cái manh mối có giá trị. Mắt nhìn thấy thời gian càng ngày càng gấp, Tạ Thanh Kiều vô lực tựa ở trên người hoa hồng, lẩm bẩm nói nhỏ:



“Đường Hạo Dương, chàng rốt cuộc ở nơi nào?”