Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Chương 11 :

Ngày đăng: 03:19 19/04/20


Ta quay lại chỗ Lão Cửu, cũng không để ý gì cầm tay nàng chạy ra bên ngoài.



Nhưng rốt cuộc có lẽ hôm nay ta là bước chân trái ra đường hay sao ấy, lúc cả hai sắp chạy ra khỏi tửu lâu thì lại bị ngăn cản. Người cản đường ta chính là tiểu nhị trong lâu, hắn đứng chắn trước người chúng ta, vẫn là bộ dáng khom lưng cúi đầu, nói với chúng ta: “Thưa ngài, ngài vẫn chưa trả tiền cơm.”



À... Đúng đúng, Cải Trằng đột ngột chạy đi hại ta quên béng mất chuyện này. Trên mặt ta biểu thị ý xin lỗi, sờ trong lòng tìm túi tiền.



Nhưng là.



Ta làm gì có tiền nào? Từ ngày đầu tiên ta đến cổ đại này, chưa từng thấy qua tiền là cái dạng gì mà!



“Ngươi có mang tiền theo không?” Ta quay đầu hỏi Lão Cửu.



Lão Cửu nhíu mày, nói với ta: “Không có.”



Đúng đúng đúng. Công chúa làm sao sẽ mang theo tiền trên người, những thứ này đều là việc của hạ nhân a.



Lúc này ta vẫn còn chưa kịp phản ứng.



Giây tiếp theo, ta đột nhiên ý thức được, nàng không có tiền, ta cũng không có tiền, chúng ta...



Ta kinh hãi, nhưng vẫn tiếp tục giả vờ như đang tìm tiền, quay đầu hỏi nàng làm sao bây giờ.



Trái lại Cửu công chúa vẫn một bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, cực kì bình tĩnh lắc đầu.



Tiểu nhị hình như đã nhìn ra được, bộ dáng cúi đầu khom lưng lúc trước liền thay bằng ngẩng đầu ưỡn ngực, “Không phải là các ngươi không có tiền đó chứ!”



“Sao có thể, sao có thể.” Ta cười làm lành.



Hắn hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường, “Ăn quỵt, ta gặp không ít, kết cục sau khi ăn quỵt cũng đã thấy nhiều, ta thấy bộ dạng các ngươi cũng đẹp đẽ xinh xắn, chắc cũng không muốn một lát nữa ra về mà mất cánh tay hay thiếu cái chân chứ?!”



Cha mẹ ơi...




“Gia? Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?” Âm thanh của Quả Đào đột nhiên từ trên trời giáng xuống, hắc, nàng đã trở lại. Ta quay đầu, thấy nàng trong tay ôm Cải Trắng vẻ mặt thất kinh.



Thấy Cải Trắng ta cũng yên tâm. Nhìn thấy Quả Đào, cuối cùng cũng có loại cảm giác có thể phát tiết.



Hai ta đi đến trước mặt Quả Đào nói với nàng: “Có tiền không, đưa cho ta.”



Quả Đào lập tức lấy ra tờ giấy đưa ta.



Ta vừa nhìn đến, là hai trăm lượng.



Đám chết tiệt!



Ta cầm ngân phiếu đi đến trước mặt chưởng quầy, đem ngân phiếu vứt cho hắn: “Không cần thối lại!” Đang định quay đầu, nhưng vẫn cảm thấy chưa hả giận, vì thế lại chỉ vào hắn hung tợn nói: “Ngày mai ngươi chết chắc!”



Nói xong mới cảm thấy thỏa mãn, liếc mắt nhìn Lão Cửu một cái, lớn tiếng nói: “Chúng ta đi, phu nhân!”



Mà trên mặt Cửu công chúa từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười như có như không.



Một đường trở về, chúng ta bốn người cũng không nói một câu, Cải Trắng chắc chắn là không biết nói, còn chúng ta lại không muốn nói. Tóm lại bọn ta cứ ra roi thúc ngựa chạy về Phò Mã phủ.



Trước cửa Phò Mã phủ đèn đuốc sáng trưng đứng đầy một đám người. Thấy ba người chúng ta trở về, quản gia vội vàng chạy tới nghênh đón, chạy gấp đến độ có thể dùng đến lộn nhào để hình dung.



Quản gia chạy đến trước mặt chúng ta, đều sắp khóc, nức nở đối với Lão Cửu cùng ta nói: “Công chúa Phò mã các ngươi không có việc gì chứ? Đều làm cho nô tài sốt ruột sắp chết mất.” Đảo mắt lại hướng Quả Đào mắng: “Ngươi làm nô tài như thế nào vậy, ngươi có biết làm việc hay không, lỡ như có chuyện gì xảy ra, ngươi có mười cái đầu cũng không đủ để chém!”



Tâm tình Lão Cửu dường như rất tốt, lại giúp Quả Đào giải vây: “Không liên quan đến nàng.”



Quản gia liền liên tục nói vâng vâng.



Cả một ngày hôm nay, chúng ta cũng đều đã mệt mỏi rả rời, quản gia dẫn chúng ta vào trong phủ, cũng không có ai tiếp tục nói gì, ai ngờ một lúc lâu, Cửu công chúa lại đột nhiên mở miệng nói: “Trong thành có một tửu lâu gọi là Phúc Lai, những người liên quan bên trong, bản cung không muốn nhìn thấy lần nữa, xử lý sạch sẽ đi.”