Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Chương 35 :

Ngày đăng: 03:19 19/04/20


Cả đêm hôm nay, vì uống quá nhiều nước trái cây làm cho Lão Cửu nửa đêm không ngừng đi nhà xí, nàng lại sợ chuột, cho nên không ngừng bảo ta đi cùng nàng, làm ta cười muốn chết.



Ngày hôm sau, ta thấy hai mắt Lão Cửu mắt gấu trúc, khóe miệng không nhịn được hơi giương lên. Thật sự là chưa thấy qua Lão Cửu tham ăn như vậy a, ta muốn nói nàng là công chúa, cho dù mấy thứ này uống có ngon đi chăng nữa nhưng nàng ít nhiều cũng phải bận tâm đến thân phận địa vị một chút chứ, có ai giống như nàng không? Nhất định là phải uống một lần cho chết mới chịu.



Đáng đời nàng.



Nghĩ đến đội nhân mã kia của Hoàng thượng có lẽ cũng đã đi rồi cho nên ta cùng Lão Cửu cũng nên thu thập một phen để chuẩn bị lên đường. Hôm nay Lão Cửu đã đổi lại nữ trang, cho nên việc thu hút ánh mắt của mọi người tất nhiên là chuyện không cần phải nói. Nhưng kỳ lạ là ngay cả ta như vậy nhưng cũng đưa đến rất nhiều ánh nhìn chăm chú.



Bất quá cũng không phải là ánh mắt tốt đẹp gì, toàn bộ đều lộ ra quái dị.



Nói cho cùng cũng phải trách ta, đến nơi này cũng đã được một khoản thời gian rồi tại sao lại không nghĩ tới phải học cưỡi ngựa chứ. Giờ thì hay rồi, bởi vì ta không biết cưỡi cho nên chỉ có thể tùy Lão Cữu đưa đi. Hai ta cưỡi trên cùng một con ngựa, ta ở phía trước nàng ở phía sau, tay nàng nắm dây cương vòng quanh người ta, vị trí so với các cặp đôi công tử tiểu thư hoàn toàn hoán đổi, như vậy thì làm sao mà không lộ ra quái dị được.



Ta cũng không phải là người không biết xấu hổ, trên đường ra khỏi thành ta thật hận tìm một cái lỗ để chui xuống cho rồi.



Lão Cửu thấy bộ dáng như thế của ta, thuận miệng nói: “Ngày xưa không học cưỡi ngựa, giờ đã biết cái khó rồi sao? Đáng đời.” Dứt lời, nàng lại hét lên một tiếng, quất roi vào mông ngựa, con ngựa bị ăn đau liền ra sức chạy nhanh hơn.



Đầu của ta càng ngày càng cúi thấp, hận đến cắn răng, nói thầm cô nàng này cũng ghi thù quá sâu rồi, không phải buổi sáng ta chỉ cười nàng có vài lần thôi mà, nàng lại có thể tra tấn ta như vậy.



...



Đây là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa nên có chút khó chịu. Chỉ chốc lát sau, ta đã cảm giác được dạ dày của mình bắt đầu đảo lộn, cắn răng chịu đựng, ta đoán sắc mặt của ta lúc này chắc chắn đều đã tái xanh. Lại giằng co trong chốc lát, sự khó chịu trong người lại càng thêm nghiêm trọng, ta vội vã bảo Lão Cửu dừng lại. Đợi khi nàng vừa làm cho con ngựa đứng lại, ta liền ngay lập tức nhảy xuống chạy đến cái cây bên cạnh ào ào nôn ra sạch sẽ.



Đến khi đã ‘giải quyết’ xong, ta liền cảm thấy trong người thật thoải mái.
Ta nghe xong liền vô cùng vui sướng, nghĩ thầm trong lòng hay là cứ ở lại Diễm thành mấy ngày, đợi khi qua lễ khất xảo rồi hẳn lên đường. Dù sao, đây cũng là lễ tình nhân đầu tiên từ lúc ta đến nơi này, mặc dù không phải là trải qua cùng người yêu nhưng tối thiểu cũng được mở mang kiến thức a. Huống hồ, loại ngày hội này ở cổ đại khẳng định sẽ không buồn tẻ, đến lúc đó ta sẽ đi hội chùa, xem múa rồng, chơi đăng mê*... Đều là những chuyện thú vị a.



(*Còn gọi là Đố đèn: Là một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đó dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.)



Đang tưởng tượng hết sức vui vẻ, hai mắt vừa nâng lên lại thình lình thấy một nam tử đang hướng về phía bàn của ta đi đến. Ánh mắt của nam tử kia cùng ta vừa vặn giao nhau, hắn cũng không tránh đi mà còn kéo môi cười cười, giống như ta với hắn rất quen thuộc.



Ta bất động thanh sắc, ấn tượng trong lòng ta đối với nam tử này cũng là không tốt. Nam tử này mặc dù lớn lên không xấu nhưng vừa nhìn chính là dường như rất lỗ mảng, bộ dáng điển hình cho tiểu bạch kiểm.



Quả nhiên, nam tử kia đến trước bàn của ta thì dừng bước. Hắn cúi chào ta cùng Lão Cửu, vừa nhấc đầu lên, ánh mắt liền bị Cải Trắng hấp dẫn, hắn ngẩn ra một chút, đầu lại vừa nhấc thêm một chút, lại bị Lão Cửu thu hút đến. Những động tác này cũng chỉ trong hai ba giây, mà hắn ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn ta một cái.



Ấn tượng của ta đối với người nọ bây giờ là hoàn toàn không còn một chút tốt đẹp gì nữa. Sắc phôi, đại sắc phôi*!



(*Hiểu nôm na là một tên háo sắc, bại hoại.)



Cũng may, Lão Cửu vẫn tương đối không chịu thua kém, mặc dù vẻ mặt của nàng không chút thay đổi nhưng ta thấy trong mắt của nàng đã lộ ra lãnh ý. Nam tử kia cũng không có mù, thấy Lão Cửu hơi hơi tức giận liền thu lại ánh mắt, sau đó ha ha cười nói: “Hồ ly này rất tuấn tú.”



Ta phi.



Cái tên lang thanh vô văn hóa này, hồ ly thì làm sao lại dùng tuấn tú để hình dung chứ? Cải Trắng nhà ta rõ ràng là đáng yêu, ĐÁNG YÊU!



2 “,” gfҕ! S