Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Chương 79 :

Ngày đăng: 03:20 19/04/20


Tiếp sau, hai chúng ta cứ để nguyên vậy mà nằm ngủ, ngủ rất say.



Xác thực mà nói, ta là ngủ say thật, bởi vì khi tỉnh lại, điều mà đầu tiên mà ta nhìn thấy chính là tiểu Cửu đang giương đôi mắt to tròn của nàng lẳng lặng nhìn ta. Lúc đầu, tất nhiên là ta sợ hết hồn, nhưng sau khi phản ứng kịp lại cảm thấy như vậy thật tốt.



Ta vươn vai một cái, cười nói.



“Nàng là vừa mới tỉnh hay căn bản là không có ngủ đây?”



“Không ngủ.” Tiểu Cửu nhẹ giọng nói.



“Lúc trước ngủ lâu như vậy rồi, giờ sao còn buồn ngủ được nữa?”



Ta cũng đoán được là như vậy cho nên cũng không nói thêm gì nhiều.



“Lúc nào rồi?” Ta hỏi tiểu Cửu.



Nàng gật đầu một cái.



“Có lẽ đã đến lúc.”



Ta đáp một tiếng, sau đó đứng dậy rửa mặt, rồi lấy bộ y phục dạ hành mặc vào. Trong lúc mặc, ta cố ý tháo bỏ buộc ngực thay vào bằng một cái yếm. Tiểu Cửu đứng một bên nhìn thấy một màn này, ánh mắt mở to như chuông đồng, ngốc ngốc hồi lâu nàng mới hỏi ta.



“Ngươi... Cứ như vậy mà đi?”



“Đúng rồi, sao vậy?” Vừa nói, ta vừa đi đến hướng bàn trang điểm, sau đó cất giọng gọi tiểu Cửu vẫn còn đang ngơ ngác.



“Đừng có ngây ngốc ở đó, mau đến đây trang điểm cho ta đi. Phải làm yêu mị một chút, tóm lại nàng cứ làm sao mà không ai nhìn ra ta ấy.”



Tiểu Cửu tất nhiên là vẫn chưa thể tiếp thu hết những gì ta vừa nói, nàng lảo đảo đi đến chỗ ta, ngơ ngác nhìn ta, lẩm bẩm nói.



“Ngươi không có nói đùa?”



“Đùa nàng làm gì, ta phải che giấu thân phận phò mã của mình.”



“Tuy là nói vậy, nhưng mà ngươi...”



“Làm sao?” Ta hắc hắc cười.



“Từ đó đến giờ, phò mã nhà nàng đều là bộ dáng phong lưu tiêu sái, hôm nay thấy ta muốn trang điểm, có phải nàng sợ là ta sẽ đoạt mất phong thái của nàng không hả?”



“Nói... Nói bậy!” Tiểu Cửu lắp bắp nói.



“Ta chẳng qua là... Chẳng qua là có điểm chưa thể tiếp nhận.”
“Con...” Môi hắn run rẩy, nâng tay chỉ vào ta, cả bàn tay cũng run run, mãi một lúc lâu sau mới bật ra một câu.



“Con... Con không sao?”



Cái này không phải nói nhảm sao! Nếu có chuyện vậy đứng trước mặt hắn không lẽ là quỷ à!



Nhưng ta cũng không thể trả lời hắn như vậy, cho nên cũng chỉ đành nhẹ giọng nói.



“Thân mang trọng trách, không dám chết sớm như vậy.”



“Tốt tốt tốt.” Doãn Hiếu Ân nâng tay vuốt râu, liên tục nói ba tiếng ‘tốt’.



“Ta cũng biết người nhà họ Doãn phúc lớn mạng lớn, sẽ không xảy ra chuyện!” Doãn Quốc Bình vô cùng kích động. Hắn tuy cười nhưng hốc mắt cũng đã có chút đỏ. Nhìn thấy nó làm lòng ta lại có chút ê ẩm.



Có điều, lập tức Doãn Quốc Bình lại nói.



“Đúng rồi. Hổ phù con có còn giữ không?”



“Ân.”



Nghe ta nói vậy, Doãn Quốc Bình lại hừ lạnh một tiếng, nói.



“Ta cũng biết hổ phù đó là giả, nhưng thế nào cũng không đoán ra được quỷ kế của hắn, nếu không mười vạn đại quân, há lại có thể dễ dàng bị hắn nắm trong tay như vậy.” Dứt lời, hắn ngừng lại một chút rồi lại hỏi ta.



“Lần này con đến đây là có đại sự?”



“Ân.” Ta nói.



“Ca ca nói con biết, trong phòng hắn có thứ muốn để lại cho con, nhưng lúc trước con mất trí nhớ cho nên không nhớ nổi phòng ca ca ở đâu.”



“Tên nghịch tử kia có thứ muốn cho con?”



Ta gật đầu xác nhận lần nữa.



Thấy ta nghiêm túc như vậy, Doãn Quốc Bình cũng không thắp đèn mà cứ như vậy mang ta đến phòng của ca ca. Trên suốt cả đường đi ta vô cùng cẩn thận, cũng may không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hai ta an toàn đi đến phòng của ca ca. Nhờ ánh trăng chiếu sáng, ta dễ dàng tìm được bức họa treo ở trong phòng, không quan tâm gì nữa, ta vội vàng bước đến vén bức họa lên.



Phía sau bức họa có một cái ngăn bí mật.



Bên trong ngăn bí mật chỉ có một phong thư, cùng một cái bình sứ nhỏ.



Cái này... Rốt cuộc là cái gì?