Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Chương 9 :

Ngày đăng: 03:19 19/04/20


Cửu công chúa vẫn không nói lời nào nhưng ta thấy nàng hình như kìm nén rất vất vả.



Ta thở dài, đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng: “Cho dù ta cùng Bát công chúa thật sự có cái gì thì chuyện đó cũng sẽ không có khả năng. Ta đã cùng ngươi thành thân, kiếp này cũng không thể cùng nàng bên nhau, huống hồ ngươi nghĩ xem, nếu ta thật sự thích nàng tại sao trước kia lại thành thân với ngươi?”



Cửu công chúa vẫn không nói lời nào.



Ta cũng hết cách, những điều cần nói ta đã nói hết rồi, tuy rằng ta không biết Doãn Hiếu Ân tiền nhiệm có thật sự thích Bát công chúa hay không, nhưng trước mắt ta cứ nói như vậy thôi, ta còn chưa muốn chết, cho nên nhất định không thể cùng Bát công chúa có một tí liên quan nào.



Mặc dù ta có thích nàng thật, nhưng cũng chỉ dừng ở phương diện thưởng thức.



Đến cuối cùng, Cửu công chúa cũng không thèm nói với ta câu nào, ta thấy chuyện này vẫn không có dấu hiệu kết thúc cho nên vô cùng không có tinh thần trách nhiệm chạy trốn trước. Cửu công chúa vẫn ngồi ở chính sảnh, không biết nàng nghĩ cái gì, cũng không biết nàng ngồi đến lúc nào.



Tắm rửa xong xuôi ta liền lên giường của mình nằm, quả thực chưa đến một khắc ta đã ngủ mất tiêu.



Ta thật sự quá mệt mỏi.



Nhưng ngủ cũng không được thẳng giấc, bị giấc mơ kỳ quái làm phiền nhiễu, hơn nữa tổng cảm thấy hai bên tai có âm thanh kêu to. Ngay lúc ta đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên nghe thấy ‘chi nha’ một tiếng, ở trong đêm tối, âm thanh này cực kỳ chói tai khiến ta tỉnh ngay lập tức.



Ban đầu ta còn tưởng là do mình còn mơ ngủ nên bị ảo giác, thế nhưng qua một hồi ta cảm thấy chuyện lúc nãy cũng không phải ảo giác, bởi vì hình như ta lại nghe được tiếng bước chân rất nhẹ. “Ai!” Ta bị dọa đến run cầm cập, ngay lập tức từ trên giường bật dậy.



Hô lên một lúc, trong phòng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi.



Ta bực bội, nói thầm chẳng lẽ thật sự là mơ ngủ sao? Rõ ràng nghe thấy tiếng vang a.



Ai ngờ ta vừa mới nghĩ xong, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt to lớn dữ tợn! Ta hoảng hồn, chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch như bị điện giật, trong miệng không thể phát ra một chút âm thanh!



Khuôn mặt kia cho rằng ta sẽ kêu lên liền nhanh chóng bật người, thân thủ chụp vào mặt của ta!



Chỉ trong giây lát, một cổ hương vị không tên tràn ngập toàn bộ thân thể, tâm hoảng ý loạn, đồng thời ta cũng ý thức được, xong rồi, đã gặp được thích khách trong truyền thuyết.



Ta thật cẩn thận, suốt cả ngày đề phòng công chúa tìm được nhược điểm hại ta, không ngờ sau cùng lại chết trong tay tên thích khách không rõ lai lịch lại còn hôi rình này, thật sự là người tính không bằng trời tính.




Làm sao ta có thể học cái này được? Đời trước ta là bác sĩ, là bạch y thiên sứ, là cứu người nha! Mặc dù đời này ta lưu lạc thành một tiểu bạch kiểm thế nhưng cũng không thể hạ độc hại người được!



Nghĩ vậy ta liền vội vàng đem sách trả lại cho hắn, nói: “Ta không hạ độc, cũng không muốn hại người.”



Hắn cũng không nổi nóng đồng thời đưa sách lại cho ta: “Ai bảo ngươi hại người? Nhưng lòng đề phòng người không thể không có, học là một chuyện, dùng lại là chuyện khác.” Dừng một chút hắn lại nói: “Lúc luyện độc ngươi nhớ phải vạn lần cẩn thận, độc này đều là khó giải, nếu ngươi không cẩn thận vậy thì chờ chết đi.”



“Độc như vậy sao?”



Hắn liếc ta một cái: “Ngươi nghĩ rằng ta nhàn rỗi đến mức cùng ngươi uống rượu nói đùa sao?”



Lại nói tiếp: “Thời gian này ngươi hãy ngoan ngoãn luyện đi, trận đánh của ngươi cùng con nhóc Cửu đó còn rất dài, trước kia ngươi có công phu mà còn bị đánh thành như vậy, bây giờ công phu không còn, không phải là nằm chờ chết sao?”



Ta nghe xong quả thật là lời lời thấm thía, toàn bộ đều nói trúng chỗ lo lắng nhất trong lòng ta.



Nhìn hai quyển sách cũ nát đến không chịu nổi trong tay, ta đột nhiên có cảm giác như vừa nhặt được chí bảo, có chúng nó, ta giống như được chắp thêm cánh. Ngoan ngoãn tu luyện thôi mà, có gì khó đâu? Ở đây cũng không phải là xã hội văn minh pháp chế, cũng không phải là xã hội ‘có chuyện gì thì từ từ nói’. Ta đã đến nơi này, đương nhiên phải có trách nhiệm với nửa đời sau này của ta chứ.



“Được. Ta sẽ ngoan ngoãn tu luyện.” Ta nghiêm túc hứa hẹn.



“Vậy mới đúng.” Sư phụ hài lòng nở nụ cười, hắn đứng lên, sau đó nói: “Ta đi trước, mấy ngày sau sẽ trở lại thăm ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn tu luyện biết không, có chổ nào không hiểu, lần sau cứ hỏi ta.”



Ta nghe hắn phải đi, lúc này có chút gấp gáp: “Ngươi sao có thể đi như vậy? Ngươi đưa ta hai quyển sách, cũng không nói cho ta cái gì? Ngươi hy vọng ta tự học thành tài sao?”



“Tại sao không được? Lúc trước ngươi tự học như thế nào, giờ cứ như vậy mà làm theo. Ngươi chỉ là mất trí nhớ, cũng không phải là đần độn.”



Hắn nói thật ra cũng có lý, nhưng vấn đề là ta không phải Doãn Hiếu Ân, nói không chừng ta còn không có một nửa thông minh của tên đó ấy chứ. Nhuệ khí bị đánh tan, ta còn muốn mở miệng nghĩ cách làm cho hắn chỉ dẫn ta một chút, ai ngờ vừa ngẩn đầu lại phát hiện trong phòng làm gì còn bóng dáng của hắn nữa.



Không thấy? Đi rồi? Trong nháy mắt sao?



Chậc! Cao thủ a!