Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 62 :

Ngày đăng: 05:39 19/04/20


Không biết có phải là bởi vì đoạn thời gian trước vận khí Lục Thừa Dư thực sự quá tốt hay không, cho nên ngay cả ông trời cũng nhìn không vừa mắt, y ngồi xe nửa đường thì bị trục trặc, chờ khi chạy tới sân bay, máy bay đã cất cánh. May là bây giờ không phải là mùa du lịch, cho nên bọn họ vội vã đổi sang chuyến bay tiếp theo, cuối cùng cũng thuận lợi ngồi lên máy bay về kinh thành.



Khi máy bay sắp cất cánh, sau khi mọi người tắt điện thoại di động cùng với thiết bị điện tử khác, Hà Long do dự nhìn Lục Thừa Dư nói: “Lục tiên sinh, ngài gọi điện cho Nghiêm tổng nói cho hắn biết chúng ta sẽ bay chuyến sau chưa?”



Lục Thừa Dư: “…..” Vừa rồi vội vội vàng vàng chỉ muốn lên máy bay trở lại kinh thành gặp Nghiêm Mục, vậy mà đem việc này quên mất, y nhìn hai vị trợ lý, thấy bọn họ đều lắc đầu, vì vậy ho khan một tiếng, không biết không thấy được người, Nghiêm Mục có sốt ruột hay không.



Xoa ấn đường, gần đây bởi vì kịch tổ quay đã tốt còn muốn tốt hơn, y cả ngày hắc bạch điên đảo, giấc ngủ cũng không đủ, làm việc gì cũng quên trước quên sau, bây giờ lại phạm loại sai lầm này, đầu óc quả thực biến thành tương hồ rồi.



Sau khi máy bay cất cánh ổn định, tiếp viên bắt đầu phát đồ uống cho mọi người, một tiếp viên còn hướng Lục Thừa Dư xin chữ kí. Chờ lúc mọi người ăn cơm, Lục Thừa Dư phát hiện sắc mặt các tiếp viên không đúng lắm, hình như là đã xảy ra chuyện gì.



Bởi vì Lục Thừa Dư ngồi khoang thương vụ, có mấy hành khách khác cũng phát hiện sự tình không thích hợp, lập tức liền hỏi xảy ra chuyện gì, tiếp viên thực sự không chịu nổi áp lực, mới nói chuyện gì xảy ra.



Thì ra chuyến bay bốn mươi phút trước bay đi kinh thành giữa đường xảy ra vấn đề, ngay lúc hạ cánh khẩn cấp đã nổ tung, không ai sống sót.



Hà Long cùng hai vị trợ lý sau khi nghe xong, nhất thời sắc mặt đại biến, chuyến bay bốn mươi phút trước chính là chuyến bọn họ bị trễ sao? Nếu như không phải bởi vì xe nửa đường bị hư, như vậy bọn họ…..



Sắc mặt của Lục Thừa Dư cũng khó coi, nhưng thấy hành khách trong khoang cũng khó coi như thế, biểu tình này của y cũng không tính là kì lạ, thế nhưng chỉ có y mới biết, tâm tình của y có bao nhiêu không tốt.



Nếu như việc này chỉ là ngoài ý muốn, y liền vì những sinh mệnh kia mà đau lòng, nếu như là do con người gây ra, y đối với chủ sử phía sau cảm thấy ghê tởm tới cực điểm, nhiều sinh mệnh như vậy, ở trong mắt đối phương lẽ nào chỉ là vật hi sinh thôi sao?!



Sân bay kinh thành, không ít người chờ người thân hoặc bạn bè của mình sau khi nghe tin chuyến bay gặp chuyện không may, hầu như tất cả mọi người đều không tin, thậm chí bọn họ còn hoài nghi mình nghe lầm.



“Nghiêm tổng, chuyến bay đó không phải là….” Tiểu Hà dường như ngây dại, đó không phải là chuyến bay của anh hắn và Lục tiên sinh sao? Hắn kinh ngạc nhìn đoàn người bắt đầu khóc lóc, đầu óc oanh một tiếng, nhất thời không suy nghĩ được gì.




Trương Trạch Vân muốn nói, cậu ấy không về được! Không có cách nào trở về rồi! Nhưng khi nhìn dáng vẻ Nghiêm Mục, hắn há mồm lại nói việc khác: “Tớ cùng cậu chờ.”



Mặc kệ kết quả là gì, hắn cũng lo lắng Nghiêm Mục một mình ở chỗ này. Có lẽ… Lục Thừa Dư có việc không lên máy bay hoặc là quyết định ngày mai trở về thì sao? Nghĩ vậy, trong lòng hắn giật mình, nhịn không được đứng dậy đi thăm dò danh sách chuyến bay, biết đâu… Lục Thừa Dư thật không ở trên máy bay thì sao?



Bởi vì chuyến bay xảy ra sự tình, cho nên nhân viên hàng không nghiêm túc xét duyệt danh sách nghế ngồi nhiều lần, sau đó mới đem danh sách tuyên bố ra, lúc Trương Trạch Vân chạy đến, danh sách vừa đi ra.



Nhìn lần thứ nhất, Trương Trạch Vân không tìm được tên Lục Thừa Dư, trong lòng mừng như điên, thế nhưng sợ mình xem sai, lại cẩn thận nhìn nhiều lần, phát hiện quả thực không có tên của Lục Thừa Dư, nhất thời mừng rỡ, xoay người chạy tới chỗ Nghiêm Mục.



Lục Thừa Dư vừa xuống máy bay, liền vội vã đi tới lối ra, tuy rằng với tác phong hành sự của Nghiêm Mục, nhất định biết đi thăm dò danh sách hành khách, nhưng vì chuyện chuyến bay, hắn nhất định sẽ rất lo lắng cho mình. Nghĩ vậy, Lục Thừa Dư cơ hồ là chạy đi ra ngoài, đám người Hà Long thấy thế, cũng chạy theo.



Lục Thừa Dư vừa xuất hiện ở cửa ra, lập tức bốn phía liền vang lên vô số tiếng chụp hình  cùng đèn sáng loang loáng, y thấy hoa mắt, nháy mắt vài cái để thị lực của mình khôi phục bình thường, sau đó liếc mắt liền thấy được Nghiêm Mục trong đám người.



“Lục Thừa Dư!”



“Lục Thừa Dư không có ở trên chuyến bay kia!”



Bốn phía vang lên không ít tiếng thét chói tai, nhất thời hấp dẫn càng nhiều ký giả và truyền thông vây quanh.



Nghiêm Mục kinh ngạc nhìn Lục Thừa Dư bị các phóng viên vây quanh, tâm giống như bị cái gì nắm lấy thật chặt, lại nhanh chóng buông ra, dường như hắn cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ thấy được một người trước mắt.



Bốn mắt nhìn nhau, một lần chính là vạn năm.