Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 442 : Lương thần mỹ cảnh

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Lời này vừa phát ra, xung quanh xôn xao cả lên, mọi người mới biết, khúc từ kia không ngờ lại là do phủ tôn đại nhân sáng tác, nghĩ lại thì thấy bình thường. Đường đường trạng nguyên công, chẳng có sáng tác đại biểu để mọi người mang trên miệng mới gọi là kém.



Thẩm Mặc không đổi sắc mặt nói:

- Ha ha ha, cơ hội tốt đẹp đừng để lãng phí ở đoạn cuối vụn vặt, cô hẳn là có nguyện vọng quan trọng hơn.



- Đối với tiểu nữ tử mà nói, trên đời này không còn chuyện gì quan trọng hơn âm nhạc.

Tô Tuyết mặt bình đạm nói.



- Thế sao?

Thẩm Mặc cười khà khà, lòng nghĩ :" Coi như ta chưa nói gì."



- Vậy rốt cuộc tâm nguyện của Tô đại gia là gì?

Hội trưởng thanh lâu cao giọng hỏi.



- Tiểu nữ hi vọng.

Má phấn của Tô Tuyết ửng hồng. Giọng nói tức thì thấp hơn nhiều:

- Có thể cùng đại nhân phổ xong khúc "lương thần mỹ cảnh này"...



Nàng nói tuy nhỏ nhưng được chum khuếch âm phóng, làm trong chu vi một dặm nghe thấy rõ ràng.



Nếu như vừa nãy mọi người chỉ là xôn xao, thì hiện gờ là bùng nổ rồi. Bất kể ai cũng nghe ra lời này mang ý ám muội, rõ ràng tiên tử động lòng trần, chuẩn bị kết thúc kiếp sống thanh quan nhi của mình rồi.



*** Nữ tử thanh lâu chia làm 2 loại, thanh quan nhi chỉ bán nghệ, hồng quan nhi bán thân, quan ở đây là phục vụ.



Xem ra ân khách đầu tiên đã qua suy nghĩ lựa chọn thận trọng, chọn đi chọn lại, chọn tới phủ tôn đại nhân.



Đám đông mặc dù uống dấm chua, nhưng không thể không thừa nhận, lựa chọn này tuyệt đối chính xác. Bất kể là từ tướng mạo, học thức, địa vị, tài tình, Thẩm đại nhân đều là nhân tuyển số một không thể bới móc, đúng là nhân tuyển tốt nhất làm khách trong màn.



Để y thành nam nhân đầu tiên, đúng là không ai nói được gì.



Huống chi quan viên thuộc hạ bị y thu phục hết cả rồi, đám đại hộ thực lòng ủng hộ y, đám khách thương bên ngoài có điều cầu ở y, người dân phổ thông thậm chí càng thích nhìn thấy vở kịch "trạng nguyên lang độc chiếm hoa khôi". Bất kỳ một tiếng phản đối nào đều bị nhấn chìm trong sóng biển người.



Sau ngạc nhiên ngắn ngủi, không biết là ai dẫn đầu, đám đông bộc phát từng hồi hô hào:

- Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý.



Thẩm đại nhân bị đám đông làm cho hết sức xấu hổ, trong lòng không khỏi oán trách :" Cho dù cô có muốn ngủ với ta cũng nên nói riêng thôi chứ, chẳng lẽ còn sợ ta không đồng ý? Làm cho người ta biết cả thế này làm cái gì?"



Nhưng y cũng không thể nói không được, chuyện phong lưu nhã sự như thế, nếu y từ chối, sẽ bị người ta khinh bỉ cả đời.



Thẩm Mặc chỉ đánh cười cho có lệ:

- Yên cầu của Tô Tuyết cô nương rất dễ thỏa mãn, thế này nhé, hôm khác rảnh rỗi, chúng ta trao đổi một chút.



Thấy y dùng kế hoãn binh, đám đông thích náo nhiệt tất nhiên không chịu, cùng hô vang:

- Đêm nay! Đêm nay! Đêm nay.

Làm Thẩm Mặc xấu hổ, đồng thời trong tim cũng nảy tưng tưng, có chút mong đợi.




Nhưng cái phải tới cuối cùng cũng tới, rèm cửa khoang trong lay động, Tô Tuyết mặc váy lụa màu vàng đi ra, tay cầm vò rượu nhỏ.



- Để đại nhân đợi lâu rồi..

Tô Tuyết khom người thi lễ.



- Không sao, đêm dài dằng dặc, chính hợp để lãng phí.

Thẩm Mặc mỉm cười, lúc này y đã hạ quyết tâm rồi, thầm nghĩ :" Tới đi, tam thập lục kế gì ta cũng tiếp hết." Y không tin mình trải qua sóng to gió lớn rồi lại lật thuyền trong cái rãnh nhỏ này.



Tô Tuyết ngồi ở bên phải y, hai tay cầm vò rượu nói:

- Nữ nhi hồng hai mươi năm, mời đại nhân nếm thử.

Rồi muốn mở nút ra.



- Loại chuyện này sao để cô nương làm được.

Thẩm Mặc liền đưa tay nhận lấy, mở nút phong ấn ra, hương thơm ngào ngạt lan tỏa, ngây ngất nói:

- Quả nhiên là trên hai mươi năm.

Rồi nói với Tô Tuyết:

- Ta dùng chén lớn, cô dùng tách nhỏ, được không?



- Tạ ơn đại nhân thông cảm.

Tô Tuyết khẽ vén tóc mây, cười duyên:

- Có điều tửu lượng của tiểu nữ cũng được.



Thẩm Mặc cười vui vẻ:

- Té ra là ta xem thường cô nương rồi.

Liền rót rượu vào hai chén lớn.



Y đưa một chén rượu đặt trước mặt Tô Tuyết, tự mình nâng chén rượu còn lại, đặt dưới ánh đèn xem sét:

- Thường nói rượu là hương của trần tục, lời này quả nhiên không sai. Cô nương nhìn xem, màu sắc này quả là tuyệt vời.

Luc này chén rượu của y cùng ngọn đèn và đôi mắt của Tô Tuyết ở trên một đường thẳng.



Y liền lợi dùng ánh sáng làm chói mắt Tô Tuyết, lặng lẽ nhúng ngón tay đeo nhẫn vào trong rượu, hơi dừng một chút mời rút ra, nói:

- Ài, không nỡ uống mà.

Rồi dùng khóe mắt khẽ liếc nhìn ngón tay, thấy màu nhẫn không đổi. Cái nhẫn lòe loẹt này là lễ vật Mao Hải Phong tặng cho y, nghe nói là một thứ thần kỳ ngoại bang, chỉ cần trong rượu có trộn lẫn thứ gì khác là sẽ đổi sắc. Thẩm Mặc đã làm thí nghiệm, bất kể là mực, thuốc sổ, thuốc mê đều làm nó thay đổi màu, chẳng hiểu nó là nguyên lý gì.



- Tiểu nữ cạn chén trước tỏ lòng.

Tô Tuyết có vẻ như nhìn thấy động tác nhỏ của y, nâng chén lên uống cạn.



- Vậy ta không khách khí nữa.

Thẩm Mặc yên tâm uống xuống.





***

Thanh minh, ngộ không phải là không tin cổ, nhưng người Tương Tây, Vân Nam đều tin, hơn nữa cổ nhân cũng tin chắc ... Vi ngộ xem bất kể bút ký nào của người thời Minh, đều có ghi chép, như trong ghi chép của Vạn Lịch có chuyên mục riêng giới thiệu ...có điều mọi người kiên nhẫn mà xem, ngộ không viết thành truyện võ hiệp hạng ba đâu...