Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 443 : Lựa chọn của Tô Tuyết

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Tiếp theo đó, mặc dù Tô Tuyết nói mình uống được rượu nhưng lại không uống nữa, đâu ra đấy thỉnh giáo Thẩm Mặc về "lương thần mỹ cảnh nại hà thiên."



Thẩm Mặc kiếp trước chẳng qua là thích nghe Côn khúc mà thôi, nhưng nếu nói diễn xướng, thì y chẳng thể tính là người hâm mộ, chỉ có thể nói là dân nửa mùa mà thôi.



Có điều Tô Tuyết không để ý, vì Côn khúc hát rất khó, chẳng phải ai cũng giống như Ngọc Phong tiên sinh Ngụy Lương Phụ, si mê cái thứ này tới mức thậm chỉ bỏ cả quan không làm.



Nàng chỉ cần Thẩm Mặc hoàn thành khúc hát, sau đó ngâm nga trong họng là đủ rồi, giống như đoạn trước đó vậy, là nàng có thể biến nó thành nghệ thuật chân chính để người ta hưởng thụ.



Nếu như đã đồng ý với người ta rồi thì Thẩm Mặc tất nhiên không có lý do gì để chối từ, liền đưa tay lấy một cái đũa, khẽ gõ chén rượu, khẽ ngâm đi ngâm lại nhiều lần :

- Tắc vi nhĩ như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên...

Đây là điều bất đắc dĩ, vì y quá nghiệp dư, không thể cất cao giọng hát, mà lại không nhớ rõ câu từ, cho nên phải ngâm đi ngâm lại mới nhớ ra chút ít.



Tô Tuyết cũng không vội, chỉ thấy nàng trải giấy lụa, cầm bút vẽ mi, đem mỗi chữ nghe được ghi lại



Ngâm nga một lúc, Thẩm Mặc cảm thấy mình tìm được chút âm điệu rội, cuối cùng dám cất giọng hát:

- Thị đáp nhi nhàn tầm biến, tại u khuê tự liên.

Chuyển quá giá thược dược lan tiền, khẩn kháo trứ hồ sơn thạch biên

Hòa nhĩ bả lĩnh khấu nhi tùng, y đái khoan, tụ sao nhi uấn trứ nha nhi triêm dã.

Tắc đãi nhĩ nhẫn nại ôn tồn nhất thưởng miên, thị na xử tằng tương kiến?

Tương khán nghiễm nhiên, tảo nan đạo hảo xử tương phùng vô nhất ngôn...



Ấp a ấp úng, khó khăn lắm mới hát xong , Thẩm Mặc thở phào nói:

- Thế đã được chưa?

Nhưng thấy Tô Tuyết mặt đỏ bừng bừng, lại nhìn lên tờ giấy, thấy dùng ở chỗ hòa nhĩ bả lĩnh khấu nhi ...



*** Đại ý, dựa sát vào đá bên hồ, cùng nàng cởi áo...



- Sao thế?

Thẩm Mặc lấy làm lạ hỏi. Thầm nghĩ :" Ta khó khăn lắm mới nghĩ ra được, cô làm thể chẳng phải lãng phí tình cảm của ta sao?



Tô Tuyết ngẩng đầu lên, trong ánh mắt chứa chút tức giận:

- Đại nhân, Tô Tuyết mời ngài lên thuyền để cầu giáo, không phải muốn mời vào trong màn.



Thẩm Mặc kinh ngạc, lại nhìn khúc từ Tô Tuyết không viết hết, bừng tình, cười khổ:

- Tô đại gia hiểu lầm rồi, nguyên bản khúc từ là thế.

Y giang tay ra:

- Cho nên ngày đó ta mới dừng lại, hiện giờ cô nói với ta muốn làm trọn vẹn khúc từ này, vì thế lòng ta mới không chứa tạp niệm hát ra, sao lại thành thừa cơ khinh bạc cô chứ?



"Cởi cổ áo, tháo đai lưng ..." Rõ ràng là khúc từ dâm mỹ! Chẳng trách Tô Tuyết nổi giận, có điều khúc Mẫu Đơn Đình vốn là diễm khúc, cho nên Thẩm Mặc rất là oan uổng.



Tô Tuyết nhìn vào mắt y, tin lời giải thích này, đứng dậy xin lỗi:

- Tô Tuyết quá mẫn cảm rồi, xin đại nhân lượng thứ.



- Không sao.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Khúc từ này may là hiện giờ, chứ ba mươi năm trước ngàn vạn lần không dám hát ra.
Họ Thẩm này đúng là ngụy quân tử, rõ ràng là khoét tường của đám người kia, nhưng lại làm Tô Tuyết cảm thấy y nghĩ cho mình.



Quả nhiên Tô Tuyết hết sức cảm động, gật đầu:

- Thịnh tình của đại nhân, tiểu nữ vui vẻ nghe theo, nhưng vì tránh để những kẻ kia nghi ngờ, nên qua mấy ngày nữa đã.



Thấy nàng kiên trì như thế, Thẩm Mặc không khuyên nữa, cáo từ:

- Được, ta sẽ ngầm sai người bảo vệ cô.



Nói xong ra khỏi khoang thuyền, chỉ thấy ngòai trời sáng tỏ, trên mặt hồ hoa thuyền du thuyền lặng lẽ neo đậu, chắc là những người đó cuồng hoan suốt một đêm còn trong mộng đẹp.



Tam Xích tới gần, đón đại nhân lên thuyền, Tô Tuyết đứng trên sàn thuyền , vẫy tay với y, như những nữ tử bình thường tạm biệt tình lang, khiến đám Tam Xích cười trộm, thầm nghĩ :" Xem ra đêm qua đại nhân chắc sướng lắm."



Thẩm Mặc không thanh minh với bọn chúng, nếu để người ta biết, không ngờ y và Tô Tuyết cả đêm ngồi đàm luận, cả ngón tay cũng không chạm vào nhau, há chẳng phải thành trò cười?



Thẩm Mặc xoay người rời đi, Tô Tuyết đứng ở trên sàn thuyền chốc lát, rồi đi vào trong khoang, cúi đầu ngồi trước đàn, thật lâu, thật lâu...



Đột nhiên một giọt nước mắt rơi xuống, vừa khéo trúng giây đàn, phát ra tiếng rung nhè nhẹ. Tiếp đó nước mắt như hạt châu đứt liên tiếp rơi lên giây đàn, Tô Tuyết khóc không ra tiếng, nàng ôm chặt lấy ngực, nhưng không thể áp chế được sự day dứt với đệ đệ muội muội, cùng sợ hãi trước cái chết ... Nghe những kẻ kia nói, nếu không thả tình cổ ra, nó sẽ cắn ngược trở lại, làm thất khiếu chảy máu, thủng bụng mà chết.



Trừ lý do nói với Thẩm Mặc, nàng sở dĩ không làm theo lời Lục Tích, là vì giống như tất cả những người ở thời đại đó, Tô Tuyết tin vào sự tồn tại của cổ. Nàng không muốn dùng tấm thân mình truyền phát thứ tà ác đó, để kiếp sau không được siêu thoát.



Khi chỉ còn một mình, Tô Tuyết không còn loại cố chấp " sáng được nghe đạo, chiều chết cũng vui." Cũng không còn sự thanh cao " cái gì không muốn người khác làm với mình, thì đừng làm với người khác." Chỉ còn lại một cô gái nhỏ đáng thương, trốn trong một góc thuyền đâu lòng khóc nức nở.



Nàng mặc dù đã quyết cùng đệ muội tụ hội dưới âm gian, nhưng chuyện sắp xảy ra, nàng sao có thể nỡ bỏ thế giới phong hoa tuyết nguyệt, sao nỡ bỏ đàn của nàng, khúc ca của nàng.



Tô Tuyết cứ khóc, khóc mãi, cuối cùng ôm đàn ngủ mất...



Trên mặt hồ du thuyền hoa thuyền đều quay về thành, huynh muội họ Lục cũng không dám giữa ban ngày ban mặt liên hệ với nàng, trên hồ Kim Kê rộng lớn, chỉ còn lại mỗi một chiếc thuyền nhỏ cô đơn, lẻ loi, một mình một bóng.



~~~~~



Theo miêu tả của Tô Tuyết, Thẩm Mặc gần như có thể khẳng định lại là tên Lục Tích âm hồn không tan kia rồi, y phẫn nộ khác thường. Trước kia nể mặt Lục Bỉnh, y đã tha cho tên khốn đó, ai ngờ bọn thấy y nhẫn nhịn tưởng là y sợ, càng ngày càng làm quá, liên tiếp hãm hại y.



Có câu một lần hai lần không được ba lần, tên Lục Tích này đã là lần thứ ba chuẩn bị gây bất lợi cho y rồi, Thẩm Mặc không thể nhẫn nhịn nổi nữa, sắc mặt âm trầm nói với Tam Xích:

- Chuyện dung dưỡng kẻ gian không được làm nữa, với kẻ địch phải tiêu diệt triệt để.



Tam Xích thu lại vẻ mặt cười cợt hàng ngày, trầm giọng nói:

- Xin đại nhân sai bảo.



- Lập tức phát động toàn bộ nhân lực, tìm kiếm hai đưa bé này.

Thẩm Mặc hạ lệnh:

- Còn cả tên Lục Tích kia nữa, đem tranh của hắn phát đi, có chút manh mối gì lập tức báo lại.



- Vâng.

Tâm Xích đáp.