Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 446 : Xuất phát

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Tối ngày 19 một khắc trước khi cửa thành đóng lại, đám huynh đệ hội Quỳnh Lâm cuối cùng cũng đã tới, Thẩm Mặc vừa nhận được tiên, liền vội vã thúc ngựa ra đón, tới bên tàu thì thấy mấy vị lão huynh đã xuống thuyền, đang cười toét miệng với mình.



Huynh đệ đã lâu không gặp, tất nhiên là thân thiết vô cùng, ôm nhau cười nói, hoàn toàn không có chút uy nghiêm lúc bình thường. Đợi tới khi về, bảy người chen lên một cỗ xe, chẳng quan tâm đè bẹp xe hay làm chết ngựa hay không.



Ở trên xe Thẩm Mặc hỏi bọn họ vì sao lại tới muộn mấy ngày, Từ Vị nói:

- Đại Vận hà đệ đâu phải là không biết, có thể tắc tới vài ngày.



Nhưng bị Đào Đại Lâm không chút dung tình vạch trần:

- Kỳ thực đều vì Văn Trường huynh, huynh ấy muốn tham gia đại hội hoa khôi Dương Châu, cho nên mới tới trễ.



- Khi ấy ngươi có phản đối đâu.

Từ Vị mặt đỏ lên:

- Quan viên Dương Châu nhiệt tình quá, cứ níu kéo mãi không cho đi, ngươi bảo ta phải làm sao?

Nói rồi cười hăng hắc:

- Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu. Dương Châu không thẹn là chốn son phấn tề danh với Kim Lăng, đúng là danh bất hư truyền.



- Cuối cùng hoa khôi do Văn Trường huynh chọn trúng, người ta không chê huynh ấy râu ria xồm xoàn, muốn bồi tiếp một đêm.

Tôn Đĩnh mặt đầy ấm ức nói, hiển nhiên là rất muốn được thay thế.



Thẩm Mặc cười:

- Nghe ý tứ này thì Văn Trường huynh không đồng ý?



- Thế mới làm người ta bực.

Tôn Đĩnh chưa thôi:

- Huynh ấy không muốn nhường cho đệ cũng được, lãng phí hết cả.



Đại ca của hắn ở bên cạnh cười lạnh:

- Ở kinh thành ngươi suốt ngày nằm trong đám gối hoa đủ rồi, trở về còn muốn tiếp tục à? Cứ đợi cha đánh đòn đi.



Tôn Đĩnh tức thì mặt nhăn nhó, hậm hực nói:

- Từ bé huynh chỉ biết cáo trạng, xem ra không chia nhà là không được rồi.



Câu này làm mọi người cười rộ lên.



Cười xong Thẩm Mặc hỏi:

- Cơ hội tốt như thế sao lại bỏ lỡ?



- Chính vì ta chọn trúng nàng.

Từ Vị nghiêm túc nói:

- Nếu như lúc sau ta lại ngủ với nàng, mọi người sẽ hoài nghi ta có giao dịch gì trước hay không, đó là tổn hại lớn với thanh danh và công bằng của ta.



Thẩm Mặc không khỏi than:

- Suy nghĩ của tài tử đúng là không giống người thường.



- Ý đệ nói ta không phải là người .

Từ Vị trợn mắt lên.



- Đệ nói, huynh không phải là người .. . tùy tiện.


Cho dù Đại Minh vẫn là cường quốc mạnh nhất thế giới, nhưng ở rất nhiều phương diện bị người khác đuổi kịp rồi.



Hiện giờ kỹ thuật hàng hài và đóng tàu của người Ba Tư là tiên tiên nhất, nghệ thuật phục hưng của Châu Âu đã đi khắp toàn cầu, triết học và khoa học tự nhiên phát triển hừng hục. Đó là những thứ mà đế quốc Đại Minh kiêu ngạo phải khiêm tốn học hỏi.



Mà những thương nhân từ vạn dặm đường xa tới đây kia chính là sứ giả mang tri thức đó tới, làm sao Thẩm Mặc không hoan nghênh cho được?



Đừng ở trên thềm đá cao cao, nhìn quảng trường người đông nhung nhúc, Thẩm Mặc chưa bao giờ tự tin như thế :" Đúng vậy, bế quan tỏa cảng là sai lầm lớn, mở cửa giao lưu mới là xu hướng thế giới lòng người hướng về."



Khi công thương nghiệp của đế quốc phồn vinh tới mức độ nhất định, đại hải là phương hướng chính xác duy nhất, là con thuyền chở vận mệnh của Đại Minh, hôm nay ở Tô Châu, nó khởi hành.



Kỳ thực điều y muốn làm rất đơn giản, chính là bảo hộ cho nó, đem các loại uy hiếp đe dọa sự tồn tại của nó tiêu diệt. Chỉ cần không có ngoại lực quấy nhiễu, Đại Minh sẽ hoàn thành tự tiến hóa, không bị lạc hậu so với thời đại.



- Giờ lành đã tới.

Quan lễ tán hô cao một tiếng, cắt ngang suy nghĩ lan man của y.



"Chuyến đi ngàn dặm, khởi hành tại đây, Chuyết Ngôn, một khắc cũng không được thả lỏng!" Thẩm Mặc cảm thấy máu toàn thân như sôi lên, chắp tay với Hồ Tôn Hiền đứng cười cười bên cạnh:

- Mời bộ đường vén biển.



Hồ Tôn Hiến nói:

- Chúng ta cùng làm.

Rồi cùng với Thẩm Mặc mỗi người cầm lấy một góc lụa đỏ, dưới ánh mắt mọi người đồng loạt vén lên, lộ ra tấm biển bên trong , bảy chữ lớn bằng vàng "Giang Nam thị bạc đề cử ti" xuất hiện trước mắt mọi người.



Dưới sự suất lính của hai người, tất cả nhất tề quỳ xuống tung hô vạn tuế, bởi vì bên cạnh hàng chữ to kia, còn có một hàng chữ nhỏ, một con ấn, hợp lý ý tứ là, ngự bút của Gia Tĩnh đế viết.



Liền có tám quân sĩ cẩn thận đem tấm biện đó đặt lên trên khung cửa, vững vàng để vào vị trí chuẩn bị sẵn.



Đợi tấm biển được đặt xong, mọi người mới đứng dậy, sau khi Hồ Tôn Hiến phát biểu ngắn gọn. Thẩm Mặc tuyên bố lễ điển bắt đầu. Toàn bộ Tô Châu pháo hoa nổ vang, khói pháp mù trời, pháo trúc châm lửa, tiếng nổ rền vang. Hai con rồng dài hơn ba mươi trượng cùng tám cặp sư tử ra sức quay múa , tức thì tạo ra không khí vui tươi của ngày lễ.



Quan viên tràn lên ào ào chúc mừng, Thẩm Mặc cười đáp lễ, mời bọn họ vào trong ngồi; sau đó là thân sĩ, phú thương, khách ngoại địa, đều vào nha môn. Bên trong đã bày sẵn rượu ngon ccùng sơn hào hải vị, thịnh tình chiêu đãi.



Sau lễ điển, các quan viên phải cáo tử, Thẩm Mặc lại đưa tiễn, cảm tạ bọn họ bớt chút thời gian tới chơi. Nhưng không biết vì cớ gì, Hồ Tôn Hiến vốn phải bận rộn nhất, nhưng lại ở thêm hai ngày. Thấy hắn suốt ngày tìm Từ Vị uống rượu tán gẫu, Thẩm Mặc biết hắn mưu tính gì rồi ... Hiển nhiên hắn không thỏa mãn chỉ để Từ Vị chỉnh sửa, mà muốn Tử Vị cầm bút viết văn biểu dâng hươu trắng.



Chuyện này Thẩm Mặc không tiện xen vào, chỉ đành vờ như không biết, Từ Vị lại chủ động tới, hỏi y phải làm sao?



Thẩm Mặc im lặng chốc lát rồi nói:

- Viết đi, nhưng đừng ký trên là được.



- Cho dù không ký tên, người ta cũng biết là ta viết.

Từ Vị bĩu môi:

- Giờ ta là danh nhân rồi, bao nhiêu người nghiền ngẫm văn chương của ta, nhìn một cái biết ngay.



- Không biết khiêm tốn, thế thì huynh tự xem lấy mà làm.

Thẩm Mặc cười mắng.



- Thôi thì ta viết.

Từ Vị thở dài:

- Năm xưa ta thất thời, nhờ hắn tán thưởng, tam cố thảo lư, nếu không phải vì đệ, thì ta theo hắn thật rồi. Chuyện này, ta luôn thấy nợ hắn, lần này viết coi như không nợ nần gì nữa.