Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 447 : Hồ công tử, thúc thúc ngươi gọi ngươi về ăn cơm

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Thẩm Mặc giữ sáu vị huynh đệ ở lại mấy ngày, ngoại trừ cùng uống rượu nói chuyện ra, còn có một việc quan trọng, là mới bọn họ tới phủ Tô Châu giảng bài.



Có được văn biểu của Từ Vị, Hồ Tôn Hiến như có được chí bảo. Nhưng nhi tử của hắn nói, Tô Châu là vùng đất tốt, muốn ở lại chơi vài ngày, Hồ Tôn Hiến chỉ có một đứa con trai này , hết sức cưng chiều, liền để tùy hắn.



Thẩm Mặc có thể làm gì đây? Mặc dù rất không vui, nhưng chỉ đành cười gượng, cho hắn chơi đâu thì chơi, đem chi tiêu tính lên sổ sách của Tô Châu, thầm nghĩ :" Chơi vài ngày cho chán rồi xéo đi." Kết quả lại xảy ra chuyện đúng vài ngày đấy.



Ngày hôm đó Thẩm Mặc đang ở trong phủ học nghe Chư Đại Thụ giảng bài cho sinh viên. Chư Đại Thụ thân là Bảng Nhãn năm Bính Thìn, lại tu sử ở viện hàm lâm một năm, giảng bài rành rọt, mơ hồ có phong phạm đại gia rồi.



Thấy học sinh nghe rất chăm chú, Thẩm Mặc vui mừng, y rất coi trọng sinh viên khóa này, với kinh nghiệm của y mà xét, không có gì bất ngờ, sẽ có không ít người đề danh bảng vàng.

Trong đó Từ Thời Hành của Trường Châu, Vương Tích Tước của Thái Thương là được y đánh giá cao nhất ...

Cũng có lẽ do cùng là anh tài, làm y nhớ tới mình năm xưa, đó đúng là ‘hùng tư anh phát, đàm tiếu gian tường lỗ hôi phi yên diệt ’.



*** anh hùng phong thái, phe phẩy quạt khăn, nói nói cười cười mà quân địch tan thành tro bụi, ==> tả "ai đó" trong trận Xích Bích.



Chính đang tự sướng thì ở cửa xuất hiện bóng dáng của Tam Xích, vì có quy định không được phép vô cớ vào lớp học, hắn đành sốt ruột xoa tay bên ngoài.



Cũng may Thẩm Mặc không chuyên tâm nghe giảng, thấy Tam Xích như kiến bò chảo nóng, liền lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi lớp học, ra dấu im lặng, rồi đi tới phía xa.



Tới tận khi qua chỗ rẽ, mới đứng lại nói:

- Có chuyện gì?



- Đại nhân, ngài mau đi xem sao đi, đại sự không hay rồi.

Tam Xích nóng lòng nói:

- Vị hồ công tử đó đánh người của chúng ta.



- Vì sao?

Mây đen tức thì bao phủ mặt Thẩm Mặc.



- Hôm nay hắn ăn sáng xong tới thẳng Tiêu Tương Lầu, chỉ đích danh muốn gặp Tô đại gia, Tiêu Tương lầu nói với hắn, Tô đại gia đóng cửa từ khác, hắn liền sai đám thủ hạ xông vào.

Tam Xích mặt âm trầm:

- Hộ vệ Tiêu Tương Lầu ra ngăn, hắn liền nói "ta là nhi tử của Hồ tổng đốc, các ngươi không muốn sống nữa à?" Quả nhiên dọa bọn chúng sợ chết khiếp, không dám ngăn cản nữa. Nhưng đại nhân có lệnh bảo vệ an toàn cho Tô đại gia, bọn tiểu nhân liền xuất hiện , nói "Tô Tuyết cô nương có liên quan tới một vụ án, hiện giờ không ai được gặp", kết quả là hắn đánh luôn người của chúng ta.



- Ngu xuẩn.

Chẳng ngờ Thẩm Mặc chửi:

- Ta có dạy các ngươi bị đánh đứng im, bị chửi ngậm miệng không hả?



- Không có ...

Tam Xích cười khổ:

- Nhưng các huynh đệ đều sợ gây rắc rối cho ngài.



- Gây cái rắm..

Thẩm Mặc vẫn chửi:

- Đánh thì đánh, Hồ Tôn Hiến có thể vì chuyện nhỏ đó mà làm khó ta sao? Ngươi đánh giá cao con hắn quá rồi.



- Được, vậy tiểu nhân đi đánh.

Tam Xích gật mạnh đầu.



- Ngươi có óc không đấy hả?

Thẩm Mặc chửi:

- Nếu đánh phải đánh từ sớm, giờ ta đã biết chuyện rồi còn đánh cái mẹ gì nữa? Đánh chó phải ngó mặt chủ chứ.



Tam Xích u mê luôn, líu lưỡi hỏi:

- Vậy giờ phải làm sao?



- Giờ tình hình thế nào rồi?



- Nha dịch huyện Ngô hay tin tới nơi, đã tách hai bên ra rồi. Nhưng bọn họ không biết xử trí ra sao.



- Còn xử trí cái chó gì?

Thẩm Mặc tức tối chửi:

- Tô Châu là địa bàn của ta, kẻ nào dám giương ai, bắt hết về phủ nha.



- Vâng.


Vì mang một bụng lửa giận, cho nên hắn phát tiết lên dịch trạm Côn Sơn đáng thương, không phải chửi người ta tiếp đón chậm trễ thì chửi làm cơm khó ăn, bới lông tìm vết, thuần túy là kiếm chuyện.



Dịch thừa cười bồi:

- Côn Sơn là nơi sơn cùng thủy tận, không sơ được với chỗ khác, đại gia chấp nhận tạm vậy.



Hồ Ninh liền chửi đối phương coi thường mình, đám người hầu cũng muốn phát tiết ấm ức ở Tô Châu, không ngờ trói dịch thừa lên cây dùng cành liễu nhúng muối đánh.



Dịch tốt hoảng hồn chạy tới huyện nha bẩm báo, khi ấy Hải Thụy và Chúc Càn Thọ đang thảo luận việc trị thủy, nghe thế phẫn nộ đứng dậy, vỗ bàn quát:

- Sớm nghe nói tên Hồ Ninh này cùng bọn chó săn hoành hành bá đạo, hôm nay phải trừng trị một phen.



Chúc Càn Thọ mặc dù cũng rất giận, nhưng hắn bị Thẩm Mặc làm cho sợ rồi, hiện giờ chuyện gì cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng, liền nói:

- Cha hắn là tổng đốc đông nam chúng ta, cấp trên của phủ tôn đại nhân. Trị tội hắn tất nhiên là thống khoái, nhưng đánh chó phải ngó mặt chủ, nếu không Hồ tổng đốc nhất định sẽ gây phiền phức cho đại nhân của chúng ta.



- Phiền phức gì?

Hải Thụy gạt phắt đi:

- Thẩm đại nhân chỗ nào không có một đống phiền phức, còn sợ chút chuyện này à?



- Không thể nói thế được.

Chúc Càn Thọ vẫn khuyên:

- Bớt gây chuyện phiền phức thì hơn.



Hải Thụy phất tay, nói:

- Giao cho ta là được, ông không cần lo.

Hiện giờ hắn là đồng tri ngũ phẩm rồi, tất nhiên có thể quản được Chúc Càn Thọ.



Chúc huyện lệnh chỉ đành cười khổ:

- Hạ quan đi theo ngài xem sao.



Hai ngươi điểm danh nha dịch, vội vàng tới dịch trạm, trên đường Chúc Càn Thọ vẫn không ngừng khuyên can. Khi sắp tới nơi, Hải Thụy cuối cùng cũng nói:

- Ông yên tâm, ta nghĩ mãi cũng ra một diệu kế rồi, vừa có thể nghiêm trừng Hồ công tử đó, lại có thể trả lời với bên trên.



- Thật sao?

Chúc Càn Thọ nửa tin nửa ngờ.



- Thật thì không giả được, cứ giao cho ta là xong.

Hải Thụy đi đầu tiến vào dịch trạm, thấy trong viện tử đốc đuốc sáng choang, tên công tử chơi bời kia đang ngồi trên ghế, chỉ tay hết chửi người lại đánh người, dịch thừa kia bị đánh không còn ra người nữa.



"Không còn có vương pháp nữa rồi!" Hải Thụy đùng đùng nổi giận, quát nha dịch:

- Bắt đám ác ôn đó.



Có câu tướng là gan của lính, quan sai đi theo Hải Thụy chưa bao giờ thiếu dũng khí, ùa cả lên đánh gục đám ác ôn lăn ra đất.



Hồ Ninh thấy thế điên tiết không biết chừng nào mà kể nữa, thầm nghĩ :" Phản rồi, phản rồi, Thẩm Mặc dám ngược đãi ta, ta đã nhịn, sao một tên huyện lệnh nho nhỏ cũng dám không coi ta ra gì?" Hắn tức giận rống lên:

- Bản công tử đường đường là nhi tử Hồ tổng đốc, các ngươi muốn làm cái gì?



Hải Thụy nghe thế cũng nổi giận quát:

- Ở đâu ra tên ác ôn, gan chó chùm trời dám giả mạo nhi tử Hồ bộ đường? Làm hoảng thanh danh của bộ đường đại nhân?

Nói rồi chắp tay về phía nam:

- Hôm trước bộ đường đại nhân còn tuần thị sông Ngô Tùng Côn Sơn, dặn đi dặn lại bọn ta không được phô trương lãng phí, chiêu đãi quan viên qua lại phải tiết kiệm.

Nói tới đó cảm động:

- Tổng đốc đại nhân là quan tốt quan tâm tới dân, là tấm gương làm quan kiếp này của ta.



Nói rồi trừng mắt tức giận nhìn Hồ Ninh:

- Ngươi, một tên công tử bột dẫn theo bao nhiêu đám lưu manh thổ phỉ, hoành hành bá đạo, hành hung đánh người. Bộ đường đại nhân sao có nhi tử như ngươi? Ngươi có đi xách giày cho nhi tử Hồ bộ đường cũng không xứng.

Chiêu này không bàn mà giống với Thẩm Mặc.



Hồ Ninh hơi choáng , thầm nghĩ :"Hôm nay sao ai cũng bảo ta không phải là con của cha ta, chẳng lẽ ta được nhặt về hay sao?"



Vừa thấy hắn ngây ra, Hải Thụy nghiêm giọng quát:

- Xem đi, quả nhiên lộ tẩy rồi! Rõ ràng là tên giả mạo mà! Dám đem chiêu bài Hồ công tử gây loạn, bôi bẩn bộ đường đại nhân, hạng điêu dân thế này phải trừng phạt nặng.