Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 448 : Ai cũng là cao nhân

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Đám gia nô tùy tùng giải thích mãi:

- Đó đúng là Hồ công tử đấy.



Hải Thụy liền sai nha dịch vả miệng, mắng:

- Các ngươi còn dám giả mạo nữa à?

Đánh cho không có kẻ nào dám lên tiếng nữa.



- Ta có con dấu của cha ta...

Hồ Ninh đột nhiên nhớ ra, lấy trong ngực ra cái ngọc ấn, đó là dấu cá nhân, Hải Thụy cầm lên xem, thấy bốn chữ khắc trên đó là "Hồ Mai Lâm ấn"



Hồ Ninh thở phào, nghĩ :" Để xem các ngươi giải quyết ra sao?"



Người bên cạnh toát mồ hôi thay cho Hải Thụy thì hắn lại nhìn cái ấn nói:

- Giả chứ gì?



Hồ Ninh trừng mắt lên:

- Ngươi nói vớ vẩn cái gì đấy, đó là cái ấn cha ta thích nhất.



- Làm giả phải biết chú ý một chút chứ.

Hải Thụy cười lạnh nói:

- Ai chả biết tên hiệu của bộ đường đại nhân là Mặc Lâm, cái của ngươi là chữ khác.



Hồ Ninh cầm lại xem, không kìm được cười:

- Cha ta ban đầu tên là Mai Lâm, ngươi không biết à?



- Ngươi nói là ban đầu, ban đầu có nghĩa là quá hạn.

Hải Thụy trầm giọng nói:

- Thử hỏi bộ đường đại nhân sao lại cho ngươi cái ấn quá hạn chứ?

Nói rồi sai người ấn Hồ Ninh xuống đất, đanh giọng quát:

- Nói, rốt cuộc ngươi là ai, vì sao giả mạo Hồ công tử, ngươi có mưu đồ gì?



- Ta là Hồ Ninh thật mà.

Hồ công tử hơi sợ rồi, vội vàng giải thích:

- Cái ấn này ta lấy từ trong thư phòng của cha ta, chắc là không may lấy nhầm...



- Còn cãi láo.

Hải Thụy hừ một tiếng:

- Đánh.



Các nha dịch dùng roi là bằng da trâu chính tông, đánh một cái bằng trăm cái roi liễu, chỉ đánh vài roi, Hồ công tử trầy da bóc thịt, hồn vía lên mây, tiếng thét thê thảm vang vọng trời đêm, làm chim đêm hoảng sợ bay dáo dác.
Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này rồi, quay trở về thành Tô Châu, lúc này trời trong mây tạnh, một cảnh mùa thu mát mẻ.



Công trình khơi thông sông Ngô Tùng đã tới giai đoạn cao trào, vì để kịp làm xong trước kỳ lũ năm nay, cùng lúc có sáu mươi vạn dân phu cùng lao động trên công trường.

Thẩm Mặc ba lần gia tăng kinh phí dự toán, công lại tiêu mất 180 vạng lượng bạc, căn cứ theo ước lượng mới nhất, nếu muốn đảm bảo công trình hoàn thành đúng chất lượng đúng thời hạn phải thêm chừng 200 vạn nữa.



Không ngờ cao gấp ba lần dự toán ban đầu, điều này vì việc cải tạo sông Hoàng Phố làm tăng thêm chi phí cực lớn; một mặt là vì có sở chứng khoán, việc gom tài chính không còn là vấn đề nữa --- Tất cả các đại thương gia đều nhìn thấy tiền đồ tương lai của sông Ngô Tùng, sẵn lòng mở hầu bao mua trái khoán do Thẩm Mặc phát hành.



Nếu tài chính đã không còn là vấn đề nữa, Thẩm Mặc liền đem tất cả bệnh tật của sông Ngô Tùng giải quyết rốt ráo, làm phủ Tô Châu trong vòng năm mươi năm không bị thụy hạn gây khó nữa, làm tuyến đường thủy "Ngô Tùng - Hoàng Phố" trong tương lai có thể đảm đương lượng vận chuyển hàng hóa khổng lồ.



Đúng thế, tương lai rất tốt đẹp, ví như bụng Nhược Hạm đã nhìn thấy thay đổi rồi, nghe nói lúc này chỉ cần điều dưỡng cho tốt, sẽ không có gì đáng ngại nữa, Thẩm Mặc cười hơn hớn.



Nhưng Nhu Nương thì ngày càng u oán, mỗi lần nhìn vào ánh mắt Thẩm Mặc, đều như lên án y. Phải nói tên Thẩm Mặc này cũng rất biến thái, nàng càng thế y lại càng ung dung, chẳng hiểu là cái đầu biến thái của y đang nghĩ cái gì.



Không phải là toàn tin tức tốt, như đám Lục Tích một đi không trở lại, bặt vô âm tín. Ba tỷ đệ Tô Tuyết không được giải cổ, mỗi ngày phải chịu thống khổ như rút xương, làm Tô Tuyết là đại tỷ mỗi lần như dao cắt, nhưng vẫn không có cách nào.



Nhưng làm người ta khâm phục là, dưới trạng thái cả tinh thần lẫn thể xác bị dày vò như thế, nàng vẫn dạy ban ca múa của Thẩm Mặc đâu ra đó, thành có hạng ở Tô Châu... Đương nhiên điều này vốn liên quan tới trình độ bản thân của ban ca vũ vốn cao.



Nhưng Tô Tuyết không hiểu, thị bạc ti chỉ quản kinh doanh đối ngoại thôi cơ mà? Tốn nhiều tiền như vậy huấn luyện ca vũ để làm gì? Chẳng lẽ là buôn người à?



Cuối cùng nàng không nhịn được, đem câu hỏi này ra nói với Thẩm Mặc, y liền cười ha hả đáp:

- Cô cả nghĩ rồi, ta còn chưa tới mức làm cái chuyện khuyết đức đó đâu.

Rồi nghiêm mặt lại:

- Đang muốn bảo với cô, ba ngày sau ở đây sẽ tiến hành buổi biểu diễn đầu tiên, cô phải đốc thúc bọn họ chuẩn bị cho tốt.



- Đơn thuần chỉ là biểu diễn thôi sao?

Tô Tuyết khẽ hỏi.



- Không phải.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Mà là triển lãm, nói chính xác là trong không khí nghệ thuật, triển lãm sản phẩm của chúng ta.



Mặc dù tương lai tươi đẹp, nhưng hiện thực không hề lạc quan, Tô Châu mở cảng hơn một tháng, thống kê của thị bạc ti gửi lên, lượng mậu dịch chỉ vẻn vẹn có chưa tới một trăm vạn, còn về thu nhập thuế quan mới được 3 vạn, thêm vào thu nhập sở đấu giá cũng không quá 5 vạn, còn kém xa dự kiến của Thẩm Mặc.



Qua tìm hiểu, y phát hiện ra các thương gia sở dĩ không chịu bỏ tiền mua hàng, là do hai nguyên nhân gây nên.

Thứ nhất, muốn để người khác đi một chuyến trước xem có an toàn hay không; thứ hai là do Thẩm Mặc sắp xếp sai lầm, thương phẩm của sở đấu giá chỉ có tên, số lượng mà không thấy hàng, làm đám thương nhân thói quen "không thấy thỏ không chịu thả chim ưng", nhất là thương nhân bên ngoài không ra quyết định được.



Nếu như đã tìm được nguồn gốc vấn đề, Thẩm Mặc tất nhiên là muốn nghĩ biện pháp giải quyết, một là mời tổng binh Tô Tùng Du Đại Du phái hạm đội bảo hộ.

Đương nhiên không để Du tướng quân làm không công, dựa theo tổng trọng lượng hàng hóa để trả phí hộ tống tương đương. Đương nhiên tiền không do thị bạc ti trả, mà "ai hưởng lợi, kẻ đó trả tiền", bắt đám thương gia được bảo hộ kia phải tiêu phí.