Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 53 : Trường học họ Thẩm (2)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Những chiếc thuyền xúm đông xúm đỏ vây quanh tan đi, hoa thuyền của bọn Thẩm Mặc liền trở nên có chút cô quạnh.



Nhưng không khí ở bên trong thuyền lại náo nhiệt tới cực điểm.



Chỉ nghe Lữ huyện lệnh hắng giọng, ngâm câu đầu tiên:

- Trúc, trúc.



Lý huyện lệnh không khỏi hít sâu một hơi, không ngờ là câu kép trùng cực khó.



Thẩm Mặc nhẹ nhàng đứng dậy, tới bên lan can nhìn ra, thở dài một hơi nói:

- Thi , thi.

Sự thanh cao của trúc chỉ có thơ ca kiệt xuất có thể xưng được, ở lập ý không thua.



Nhưng còn phải xem tiếp, Lữ huyện lệnh khẽ độc:

- Sâm hàn, khiết lục.



Thẩm Mặc mỉm cười nói:

- Khi mỹ, quật kỳ.



- Tương giang tân, vị thủy khúc.

Lữ huyện lệnh cũng đứng dậy, đi tới trước mặt Thẩm Mặc nói.



- Trùy tâm bi, triển nhan hỉ.

Thẩm Mặc thoải mái ứng đối.



- Duy mạn thúy cẩm, qua mâu thương ngọc.

Lữ huyện lệnh đề cao giọng.



- Xuân hoa thu nguyệt, giang nam yên vũ.

Thẩm Mặc cười.



- Tâm hư dị chủng thảo, tíết kính du phàm mộc.

Giọng Lữ huyện lệnh càng cao hơn.



- Điều thanh kim thạch oán, ngâm khổ quỷ thần bi.

Thẩm Mặc cao giọng ứng đối.



- Hóa long trượng nhập tiên pha, hô phong luật minh thần cốc.

Lữ huyện lệnh từng bước ép tới.



- Lâm mâu trúc ngữ như tố, nham tĩnh tuyền thanh tự khấp.

Thẩm Mặc không lui một bước.



- Nguyệt nga cân bí tĩnh nhiễm nhiễm, phượng nữ sanh vu thanh tốc tốc.

Lữ huyện lệnh nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mặc.
Lữ huyện lệnh lắc đầu:

- Cho dù hai bên thông minh tài trí khó phân cao thấp, nhưng Từ Vị nhiều tuổi hơn y không ít, cũng từng trải phong phú hơn, đó là sự chênh lệnh.



- Chẳng phải phụ thân nói hậu sinh khả ủy sao?

Lữ Uyển Nhi che miệng cười:

- Ít nhất hai người đều là người thông minh tuyệt đỉnh phải không ạ?



- Đúng thế.

Lữ huyện lệnh thở dài:

- Ông trời thật thú vị, cho ta một Chư Đại Thụ, liền cấp Lý tiền bối một Đào Đại Lâm; cho ta một Từ Vị liền cho ông ấy một Thẩm Mặc, quả nhiên là không thiên vị một bên nào.



- Con thật mong nhìn thấy Thẩm Mặc và Thanh Đằng tiên sinh tỉ thí một trận.

Lữ Uyển Nhi mơ mộng nói.



- Không được.

Lữ huyện lệnh cả quyết lắc đầu:

- Năm nay là năm thi lớn, Từ Vị phải tham gia hội thí, không thể để hắn ta phân tâm vào lúc này.



- Ồ.

Lữ Uyển Nhi nhíu hàng mi thanh tú:

- Cha, hay là cha khuyên Thanh Đằng tiên sinh, bảo tiên sinh đem văn phong vui buồn mừng giận thu lại, mặc dù mọi người rất thích, nhưng hẳn khi đi thi sẽ bị thiệt thòi.



Lữ huyện lệnh cười khổ:

- Cha đã khuyên nhiều lần lắm rồi, bảo với hắn muốn thi trúng phải thu mình lại, đừng nên quá phô trương, càng đừng nên châm biếm thói hư tật xấu, nhưng hắn cứ khư khư ý mình.

Nói rồi lắc đầu:

- Có lẽ vấp té sẽ làm hắn tỉnh ra.



- Tốt nhất vẫn nên thuận lợi đỗ cao thì hơn.

Uyển Nhi chắp tay lại, chân thành cầu chúc cho Từ Vị đại thúc.



....



Lại nói về cỗ kiệu lớn kia, Lý huyện lệnh tươi cười ngồi đối diện với Thẩm Mặc, huyện thái gia càng nhìn Thẩm Mặc càng cảm thấy vui vẻ, trong lòng cứ như đổ mật vậy, ngọt tới phát ngấy. "Làm sao muốn ngủ mà lại có người mang gối tới nhỉ? Xem ra lão phu bĩ cực thái lai rồi." Lỹ huyện lệnh trước tiên mơ tưởng một hồi, sau đó thấy nên luận công ban thường rồi, liền mỉm cười nói với Thẩm Mặc:

- Năm nay ngươi thi huyện đi, vị trí đầu ắt thuộc về ngươi.



Dựa theo thông lệ, phàm là người đứng đầu thi huyện, thi phủ đều có được tư cách sinh viên. Điều này chính là nói với Thẩm Mặc: “Chỉ cần ngươi làm bài không quá tệ, ta sẽ tặng cho ngươi cái danh tú tài.”



Thẩm Mặc cười khổ:

- Cám ơn mỹ ý của tiên sinh, thế nhưng học sinh đang chịu tang, hai năm sau không thể khảo thí.



Dựa theo Đại Minh hình luật, sau khi tang phụ hoặc tang mẫu, trong vòng ba năm không cho phép khoa cử, không có phép kết hôn, dù có kết hôn cũng không được ở cùng phòng. Về phần lễ mừng không được phép cử hành, tới ngay cả năm mới cũng không được đi chúc tết thân thích.



Vậy thì còn có thể làm gì? Trừ thực sự hết sức đau thương tiền nhân ra còn có thể đọc sách dạy học, lấy danh nghĩa du học đi du lịch khắp nơi cũng được.