Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 55 : Hoàn hương (1)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Bốn tên thanh niên ngồi gần cửa sổ, tên nào tên náy mặt mày âm u, chẳng hề phù hợp với không khí trong tửu lâu.



- Tên tiểu tử này là bè đảng của Thẩm Kinh?

Một tên thanh niên trông khá anh tuấn, nhưng mặt hơi dài một chút hỏi.



- Nhất định là đúng.

Tên thanh niên mặt rỗ bên cạnh gật đầu:

- Thấy bọn chúng suốt ngày dính với nhau như hình với bóng.



- Vô dụng, lại còn mặt trắng.

Một tên béo bĩu môi, gặp một miếng thịt đầy mỡ, nhai ngấu nghiến, miệng nói không được rõ:

- Ghét nhất là kẻ đẹp trai hơn ca....



Lời còn chưa dứt, một tên thanh niên tai dơi mặt chuột vỗ một cái vào ót hắn, thấp giọng mắng:

- Nói bậy, tên tiểu tử đó có chỗ nào so được với ca?



Tên béo biết mình lỡ lời, lén liếc nhìn tên mặt dài, thấy mặt hắn càng dài ra, vội rụt cổ lại cười giả lả:

- Nhìn qua thì rất đẹp trai, kỳ thực càng nhìn càng khó coi, làm sao mà so với ca được.



Tên mặt dài mặt sầm xuống, nheo mắt nói:

- Nghe đâu y cũng sắp vào trường họ tộc, tên tiểu tử Thẩm Kinh kia cuối cùng cũng tìm được người giúp rồi.



- Ca sợ gì?

Mặt rỗ cười nịnh:

- Lão Tứ mới có một tên, ca lại có ba người chúng tôi cơ mà.



- Đúng thế đúng thế, ba người gộp lại hơn Gia Cát Lượng.

Mặt chuột cũng cười:

- Tên tiểu tử đó lợi hại hơn được Gia Cát Lượng sao?



Tên mặt dài lúc này thái độ mới hòa hoãn hơn một chút, gật gù:

- Nghĩ một kế dằn mặt tên tiểu tử đó, để cho y biết quy củ, chớ có quá thân cận với Lão Tứ.

Mấy tên đó liền thì thào thương lượng.
Thẩm Hạ cả kinh.



- Còn có thể là ai?

Thẩm lão gia cười:

- Thuần Phủ sẽ dạy bảo tốt Triều Sinh, đệ cứ yên tâm đi.



- Tiên sinh uổng tài rồi.

Thẩm Hạ từ trong kinh ngạc khôi phục lại, mặt đầy nghiêm túc nói:

- Ngươi phải biết quý trọng cơ hội theo Thanh Hà tiên sinh học tập, học tốt học vấn, càng phải học tốt cách làm người.

Đây là lần thứ hai trong vài canh giờ ngắn ngủi có ngươi tôn sùng Thanh Hà tiên sinh rồi, làm Thẩm Mặc rúng động, thầm nghĩ :" Xem ra ông Nhị gia mặt đen đó đúng là có chút tài."



Thẩm lão gia lại bảo cha con họ từ lầu gác chuyển xuống:

- Ta đã sai người đi quét dọn cho cha con lão đệ một cái tiểu viện, kề sát chỗ ở của ta, chúng ta sau này có thể thoải mái chuyện trò.



Thẩm Hạ bị đãi ngộ bất thình lình làm cho không biết phải ứng phó thế nào, căn bản không biết phải chối từ ra sao. Chỉ thấy Thẩm Mặc đem đống cù mài ngô sắt gác sau đầu, Thẩm Hạ lập tức hiểu ý nói:

- Đại lão gia, ý tốt vốn không nên chối từ, chỉ có điều học sinh đã nhận công việc của huyện nha, đợi thân thể này khá hơn, liền phải tới làm việc rồi.



(Đại Minh luật) có ghi rõ :" Phàm ti quan lại, không ở trong nhà quan mà ở tại nhà dân trên phố, đánh mười tám gậy." Thẩm lão gia cũng đã từng làm quan, tất nhiên là biết điều này, chỉ đành thôi:

- Nếu đã như thế ta cũng không cố giữ nữa.

Rồi dặn dò Thẩm Hạ dưỡng bệnh cho tốt, đứng dậy nói với Thẩm Mặc:

- Vốn muốn chúc mừng lớn cho hiền chất, về sau nhớ ra cháu đang trong thời gian chịu tang, chỉ đành thôi vậy, thật sự không phải với cháu rồi.



Thẩm Mặc cười ôn hòa:

- Thẩm Mặc lần này không thất bại toàn nhờ Đại lão gia tương trợ, còn chưa cám ơn Đại lão gia nữa, Đại lão gia nói "không phải", học sinh không mặt mũi nào nữa.



- Xem ra là ta làm trái rồi.

Thẩm lão gia cười ha hả:

- Ta đã sai bảo nhà bếp mang một bàn tiệc ngon cho hai cha con đệ, không có người ngoài quấy rầy ăn uống càng thống khoái hơn, điều này ta hiểu.

Nói rồi đứng dậy cáo từ.



Thẩm Mặc vội tiễn ra ngoài cửa.