Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1330 : Chỗ tị nạn

Ngày đăng: 20:56 20/04/20




Nhạc Vũ ngồi xếp bằng giữa hư không, trong hồn niệm chậm rãi chảy xuôi từng nhóm phù văn, pháp lực đại đạo tựa như dòng suối chầm chậm trôi qua.



Bên trong kinh mạch khắp toàn thân cơ hồ không còn nửa phần chân khí, thân thể hắn cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng tận sâu trong thần hồn lại cảm thấy vô cùng vui mừng khoan khoái.



Ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu muốn mở Trung Thiên thế giới cũng có ba mươi sáu lần cơ hội!



Ngoại trừ ngày đầu tiên, ước chừng dùng thêm ba mươi sáu ngày mới hoàn thành, những thần châu còn lại chỉ dùng không đến mười ngày.



Mỗi một lần khai thiên tích địa tình hình đều là khác nhau, mỗi một lần tái diễn Hồng Mông Nhạc Vũ đều có được thu hoạch.



Đem đại đạo hình thành Trung Thiên thế giới đều ghi khắc thật sâu vào bên trong hồn niệm, sẽ không bao giờ lãng quên đi.



Hiệu quả so với nghiên cứu Tạo Hóa Ngọc Điệp còn tốt hơn vài phần.



Đem một tổ thiên địa đại đạo cuối cùng suy diễn phân tích thêm lần nữa, lại ở trên hư không ngưng tụ các loại đạo phù linh trận để nghiệm chứng, thẳng đến khi cảm giác mình đã có thể sử dụng tùy tâm, Nhạc Vũ mới dừng lại động tác mỉm cười đứng dậy.



Nhìn ra khắp bốn phía xa xa, chỉ thấy bên trong thế giới rộng lớn ngoại trừ mấy người ít ỏi, đã không còn gì khác.



Mặc dù địa thủy hỏa phong đều được Nhạc Vũ dùng thần thông định trụ, nhưng muốn sinh trưởng sinh linh trừ phi giống như Diễn Thiên Châu, nếu không chỉ đành chờ hơn mười vạn năm sau thế giới này mới có thể tự mình diễn biến.



Mà giờ khắc này ở đối diện Nhạc Vũ chỉ có Hậu Thổ cùng Liễu Như Nguyệt mà thôi, hai người vẫn nhắm mắt nhập định tìm hiểu đạo cơ.



Hậu Thổ thì không nói tới, Liễu Nguyệt Như thật sự làm người phải sợ hãi than thở, cũng thực sự làm hắn cảm thấy thật vui mừng.



Tư chất cá nhân khác nhau, lần này lĩnh ngộ khi Nhạc Vũ khai thiên tích địa cũng khác nhau.



Liên tục ba mươi sáu lần khai thiên, với ngộ tính như Hiên Viên Thu cùng Quý Nguyên cũng chỉ chống được tới lần thứ mười sáu, sau đó không thể không rời khỏi Định Hải Thần Châu.



Như Ngao Tuệ cùng Sơ Tam tuy tu vi kém hơn một chút, nhưng cũng tới lần hai mươi sáu thì phải bất đắc dĩ rời đi.


Mà do bổn nguyên hồng hoang tách riêng ra, dựa vào bổn nguyên trung tâm pháp tắc duy trì.



Chỉ riêng Diễn Thiên Châu khác hẳn, là một thế giới chân chính không hề phụ thuộc vào bổn nguyên hồng hoang mà tồn tại!



Về phần "nơi tị nạn", lại có thể đủ cho người suy nghĩ sâu xa.



- Nếu như vậy mặc dù hồng hoang có bị phá nát tiểu đệ cũng có thể thoải mái thoát ly, tuy không đạt tới thân thể Thánh Nhân nhưng thọ nguyên cũng có thể vượt qua hạn chế của thế giới này.



Hậu Thổ nói đến đây hít sâu một hơi, nỗ lực áp chế nỗi lòng:



- Chẳng thể trách bệ hạ rất ít nhắc tới thế giới nơi đây. Nếu như bị mấy vị Thánh Nhân kia biết được, chỉ sợ sẽ lập tức khởi sinh một trận huyết chiến, cho dù hồng hoang nứt vụn cũng sẽ không tiếc! Có được vật này, cũng đủ thống lĩnh hồng hoang vạn tiên thần phục…



Lời vừa nói ra vẻ mặt Hậu Thổ cũng chợt mê mang, nàng không biết Nhạc Vũ rốt cục làm sao làm được điều này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Nếu lấy linh vật của thế giới này làm cơ sở hình thành thế giới, làm sao có thể đoạn tuyệt liên hệ với bổn nguyên hồng hoang đây?



Nhạc Vũ cũng không hề phát giác ý nghĩ của nàng, vẫn đang chuyên tâm việc khác.



Sau khi ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu đi vào thế giới Diễn Thiên Châu, lại tiếp tục biến hóa. Một nửa bên trong trầm xuống dưới lòng đất hóa thành Cửu U.



Một nửa khác ẩn trên bầu trời, hóa thành mười tám tầng thế giới.



Làm xong tất cả chuyện này, Nhạc Vũ thu hồi pháp lực quanh người khẽ cười nói:



- Một mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp còn chưa đủ để tỷ tỷ chứng thánh thành đạo, nếu thêm vật này thì thế nào?



Bàn tay phải vừa lật, trên tay hiện ra một quyển tử kim đạo điển.