Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1334 : Chuẩn Thánh kiếm uy!

Ngày đăng: 20:56 20/04/20




Bạch quang tán đi, tiểu bạch miêu khôi phục lại bộ dáng lúc trước, tinh lực thịnh vượng, đôi mắt vàng kim sáng ngời hữu thần, dáng điệu thiên chân khả ái.



Nhạc Vũ biết được giờ phút này thần hồn của tiểu bạch miêu vẫn là Bạch Hổ. Nhưng pháp lực sở tụ cả đời kể cả ý niệm đều bị thiên đạo trói buộc, vì vậy bên trong thân thể chỉ còn một ít trí tuệ cùng bản năng của thần thú mà thôi, giờ phút này chỉ số thông minh so với thú loại bình thường kỳ thật không mạnh hơn bao nhiêu.



Ngay sau đó chỉ thấy thân hình tiểu bạch miêu bắn ra nhanh như điện, xuyên vào bên trong thủy khí trùng điệp.



Nhạc Vũ thoáng nhíu mày, thúc giục Băng Diễm Huyền Quang Chướng bảo vệ thân hình, theo sát sau đó bước vào bên trong đoàn thủy khí mù mịt trước mắt.



Tốc độ phi độn của Bạch Hổ cực nhanh, không chút e sợ canh kim khí, không ngừng loang loáng phía trước.



Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ độn pháp của Nhạc Vũ được xưng vô thượng thần thông nhanh nhất thế gian, ở bên trong Kim Tuyệt Địa lại chỉ thật khó khăn truy theo phía sau, không đến mức bị bỏ rơi mà thôi.



Thẳng đến khi xâm nhập vào được khoảng ba ức dặm bên trong, điểm bạch quang phía trước mới chậm dần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.



Canh kim khí nơi này đã dày đặc tới cực hạn, không ngừng đan xen xuyên toa khắp không gian.



Cho dù đã cực lực né tránh nhưng cũng không tránh khỏi bị khí kình hình châm đập vào, thần thông Băng Diễm Huyền Quang Chướng, Vạn Mộc Phong Thần Bích, Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ Lực Chướng của Nhạc Vũ, ba tầng thần thông phủ quanh hộ thân thế nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng che phủ, Thai Tàng Hư Không thế giới sau lưng cũng liên tiếp bị khí kình mạnh mẽ đột phá.



Một đường lướt qua, thanh âm đinh đinh đang đang vang lên bên tai không dứt, cũng không cách nào tránh né. Khí kình đập vào quanh người, mơ hồ có xu thế hình thành gió lốc.



Nhạc Vũ bất đắc dĩ chỉ phải lấy ra Trấn Thế Chung đem toàn bộ linh lực quanh người đều trấn áp.



Còn đang cấp tốc phi độn, trong lòng Nhạc Vũ chợt có cảm ứng, bỗng dưng quay đầu, Côn Luân Kính gia trì vào long đồng, xỏ xuyên qua huyễn vụ trùng điệp, liền thấy được bên ngoài ba ngàn vạn dặm xa xa có một bóng chuông lớn chợt lóe rồi biến mất, phảng phất như một đầu thỏ con bị kinh hãi, chỉ nháy mắt đã bỏ trốn không còn tăm tích.



- Thì ra ta đã quên nơi này là Kim Tuyệt Địa, chính là chỗ ẩn thân của ngươi! Hang ổ…



Cười lạnh một tiếng, sau đó Nhạc Vũ thầm cảm thấy kỳ quái, có chút khó hiểu.



- Lúc ta cùng Côn Bằng đối chiến ngươi không xuất hiện, cùng Hình Thiên đấu pháp ngươi cũng ẩn nhẫn. Ngay cả tình hình ở Phần Minh Thiên cũng không thấy bóng dáng của ngươi. Nhưng lại cố tình hiện thân ở nơi này, rốt cục ý tứ của ngươi như thế nào?



Đang âm thầm suy ngẫm, xa xa bỗng dưng truyền ra một tiếng kiếm rít trực tiếp hướng nơi này lăng áp tới.



Tựa hồ là đã tinh chuẩn thân ảnh khí tức của chính hắn, xuyên không kích tới, lúc cảm ứng được còn cách ngoài ức dặm.



Nhưng chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước người, nhanh tới mức khiến người giận sôi!



- Hồng Mông kiếm ý!



Nhạc Vũ nhíu mày, trên mặt hiện ra vài phần ngưng trọng. Tiện tay lấy ra ngũ sắc cự kiếm trong đan điền, trực tiếp chắn ngang, kiếm quang huy hoàng đem thủy khí đầy trời toàn bộ chém vỡ!



Va chạm cùng một đạo tử sắc kiếm hoa, thẳng thắn đối kích, cuồng phong cuồn cuộn lập tức cuốn quét tầng mây.



Khiến phạm vi ngàn vạn dặm nơi này tan hết mây mù, hiện ra nguyên trạng.
Khi hai đạo hắc sắc kiếm quang giao kích, Nghịch Thiên Kiếm chém vỡ hết thảy pháp tắc, cùng Đại Hỗn Độn Kiếm cắn nuốt hết thảy vật chất va chạm giao phong, ngay lập tức một thanh âm nổ vang, làm toàn thân Nhạc Vũ cùng Bạch Hổ đều tràn đầy máu tươi, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua khỏi thính giác của hai người có được Hỗn Độn vị nghiệp nơi này.



Mũi nhọn của Nghịch Thiên Kiếm thế như chẻ tre đem Đại Hỗn Độn kiếm khí của Nhạc Vũ càn quét tất cả, nhưng kiếm thế bàng bạc cũng đã bị tiêu giảm hơn phân nửa, tiếp theo thế đi chưa dứt vẫn đập thẳng tới trước.



Trấn Thiên Tỳ lập tức mở ra một đạo thất thải quang hoa, đem quanh thân Nhạc Vũ chặt chẽ bao phủ, kiếm quang đập vào, giằng co ước chừng nửa hơi không thể tiến thêm, cuối cùng dư ba nổ tung, hóa thành hắc quang đầy trời, đem không gian trăm vạn dặm quanh thân Nhạc Vũ, toàn bộ pháp tắc đều chém thành mảnh nhỏ.



Nhạc Vũ vẫn cầm kiếm đề phòng, thấy phương hướng kia không còn kiếm quang trảm tới mới thở nhẹ một hơi.



Trong lòng hắn run rẩy kinh sợ, nỗi khiếp hãi vẫn còn chưa tan.



- Ngoài Hồng Mông kiếm khí lại là Nghịch Thiên kiếm. Người ở bên trong lại là vị nào?



- Một kiếm vừa rồi rõ ràng đã có Thánh Nhân oai!



Mặc dù vẫn chưa phải là Thánh Nhân, nhưng Nhạc Vũ mơ hồ cảm giác có một tia Thánh Nhân khí tức giống như Hậu Thổ.



Đã xa xa vượt qua Thái Thượng cảnh giới mấy lần, theo trình độ nào đó mà nói đây mới thực sự là Hỗn Độn Chuẩn Thánh, nửa bước Hỗn Nguyên!



Sinh tử pháp tắc nắm vững trong tay, thời không biến hóa lại vận dụng tự nhiên.



Thế gian này từ khi nào lại có nhân vật mạnh mẽ như vậy? Vì sao trước đây chưa bao giờ được nghe nói?



Hơn nữa vì sao lại ở ẩn trong Cực Tây, lánh đời không ra?



Hay hành vi dùng Côn Luân Kính thăm dò của mình đã chọc giận người ấy?



Không ngờ bên trong hồng hoang còn có biến số như vậy!



Bỗng dưng như có điều ngộ ra, trong lúc mơ hồ đã đoán ra nguyên do, Nhạc Vũ lập tức hít sâu một hơi lạnh, trái tim treo cao rốt cục lại buông xuống.



- Thì ra là thế, người xuất kiếm chính là Cô Kiếm lão nhân sao?



Buông thanh kiếm trong tay, Nhạc Vũ bỗng dưng than nhẹ một tiếng, mang theo vẻ cảm khái vô tận.



Quay đầu nhìn hóa thân Bạch Hổ đang ẩn hiện ý do dự.



Ánh mắt kia như muốn hỏi, nơi hiểm ác như thế ngươi vẫn còn muốn đi vào tìm tòi?



Nhạc Vũ chỉ hơi trầm ngâm, liền cười thăm dò:



- Bạch Hổ đạo huynh, không biết trong này có tiên thiên chí thánh kim hệ linh trân mà ta cần hay không?