Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1336 : Hồng Mông chân ý
Ngày đăng: 20:56 20/04/20
Hỗn Độn Chung mặc dù trốn thật nhanh, nhưng từ đầu tới cuối Nhạc Vũ vẫn duy trì được một tia tâm niệm cảm ứng với Hồng Mông chí bảo kia.
Ba trương Thái Thanh Khâm Chế Cửu Thiên Đô Lục Trấn Chung Phù cũng không chỉ đơn giản vây khốn chuông lớn kia, khi cự võng bị xé rách lại có ba đạo ý niệm linh lực đã thành công nhập vào bên trong Hỗn Độn Chung.
Khiến hiện tại hồn niệm của hắn đã không rời khỏi Hồng Mông chí bảo kia nữa.
Nhưng trước mắt vẫn còn chưa tới lúc đi thu chiếc chuông kia, đợi khi ba ý niệm linh lực lớn dần bên trong khí linh Hỗn Độn Chung, thậm chí không cần chút tốn sức là có thể trực tiếp thu vào trong tay.
Lạnh giọng cười, Nhạc Vũ thu hồi ánh mắt. Sau đó lại nhìn về phía Cô Kiếm lão nhân đang đứng trên đỉnh núi.
Chỉ trong thoáng chốc lại thêm một đạo tử sắc kiếm hoa ngưng tụ hình thành, khôi phục lại đầy đủ đại chu thiên. Cũng không hề có chút dấu vết có người thao túng, nhưng ba trăm sáu mươi lăm đạo kiếm quang lại có thể tự phát hình thành kiếm trận.
Thân ảnh Nhạc Vũ càng đi tới gần, thân hình hóa thân Bạch Hổ bên trong tay áo hắn càng thêm run rẩy dữ dội. Ý niệm lại vô cùng nôn nóng khẩn trương, mặc dù không nhiều sợ hãi nhưng lại lo lắng cực điểm đối với hành động của Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ lại làm như không hay biết, thân hình hóa độn quang không chút do dự nhảy vào bên trong kiếm trận.
Hồng Mông kiếm ý vẫn cuộn trào mãnh liệt như nước, nhưng giữa hai bên lại không hề có vẻ xung đột.
Phảng phất như đã được cho phép, kiếm ý của Cô Kiếm lão nhân bắt đầu chuyển sang bao dung cộng hưởng.
Mà sau khi Nhạc Vũ đi vào trong kiếm trận, cũng không gặp chút trở ngại dễ dàng xuyên qua.
Hắn cũng cảm thấy vô cùng bất an, nếu như ba trăm sáu mươi lăm đạo kiếm quang đồng thời công kích, đừng nói là hắn, dù là Hậu Thổ cũng khó thể toàn thân trở ra, cho dù có Hồng Mông chí bảo trong tay cũng chưa chắc có thể giữ tròn tính mạng.
Thẳng đến khi đi lên tới đỉnh núi Nhạc Vũ mới thoáng thả lỏng. Sau đó ánh mắt đầu tiên hắn nhìn về phía vị phương tây đại đế dù đã tử vong như vẫn đứng thẳng sừng sững suốt mười vạn năm qua.
Lấy Cô Kiếm làm tên, vị thượng cổ đại năng này chẳng khác gì là một thanh kiếm. Khuôn mặt phảng phất như được điêu khắc, vô cùng lạnh lùng, khí chất lại lẫm liệt vô hạn.
Trong cơ thể mặc dù đã mất sinh cơ nhưng cặp mắt vẫn sắc bén như ưng, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Toàn bộ thân hình đều đã biến thành một loại kim chúc khác thường, ẩn chứa vô số canh kim linh bên trong Kim Tuyệt Địa.
Nhưng kinh mạch linh lạc vẫn hoàn toàn đầy đủ, hoàn hảo như lúc ban đầu. Mà máu huyết, khí tức vẫn còn tuần hoàn không nghỉ.
Chính vì như vậy, kiếm ý bàng bạc của vị phương tây đại đế này lại có thể vẫn dùng thân thể làm căn cơ cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều tăng lên đỉnh cực thịnh!
Khí tức mãnh liệt, cho dù đã vẫn vong hơn mười vạn năm nhưng vẫn mạnh mẽ như ngày trước.
Vẻ mặt Nhạc Vũ ngưng trọng, cúi người bái thật sâu, vô cùng trịnh trọng hướng Cô Kiếm lão nhân bái xuống.
Vẻ mặt Nhạc Vũ vô cùng đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn thật kiên quyết, không hề có nửa phần lui bước.
- Tín niệm của ta, há chịu dao động!
Thân thể nổ bạo, khí huyết nguyên lực quanh thân cũng nhanh chóng tiêu hao. Tinh thần dần dần suy yếu, đau đớn tận cùng, phảng phất như tùy thời muốn nứt vụn.
Nhưng hắn vẫn thúc giục tiềm lực toàn thân, không hề có nửa điểm lui nhường tia Hồng Mông kiếm ý, kháng cự ngăn cản bài xích ra khỏi thần hồn của chính mình.
Ước chừng nửa chén trà thời gian, ngay khi Nhạc Vũ cảm giác mình đã hoàn toàn kiệt lực, Cô Kiếm lão nhân bỗng dưng xoay người qua, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn thẳng vào hắn.
Mặc dù vẫn không có nửa phần sinh cơ, nhưng cặp mắt lại phảng phất như đang dò hỏi, lại phảng phất như vì cử chỉ kháng cự của Nhạc Vũ mà khó hiểu bốc lên lửa giận.
Nhạc Vũ trầm mặc một lát, cuối cùng khẽ lắc đầu.
- Tuy trẫm có ý chí chứng thánh, nhưng muốn tự mình thực hiện, không muốn đi đường tắt. Trẫm, có chính đại đạo mà mình muốn đi tới…
Bên trong đồng tử của Cô Kiếm lão nhân lập tức lóe lên tinh mang, sau một lát lại biến mất.
Trong thoáng chốc Nhạc Vũ như đã nhìn thấy bên trong mắt của Cô Kiếm ẩn hàm vài tia tán thưởng.
Ngay sau đó tia kiếm ý đột nhiên thối lui, nhưng chưa rời khỏi thân hình của Nhạc Vũ mà đi vào trong đan điền của hắn trú ẩn.
Nhạc Vũ lấy vài giọt Tam Giới Chân Tuyền dung nhập vào thân thể, khiến khí huyết khôi phục lại, sau đó dùng thuật nội thị quan sát bên trong nội thể của chính mình.
Đạo ý niệm tuần hoàn trong cơ thể hắn, khí cơ lưu động cũng không chút cản trở. Nhạc Vũ không có khả năng đem nó trục xuất ra ngoài.
Hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong lòng cười khổ, nhất thời cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai.
Tia Hồng Mông kiếm ý chưa từng tán đi, ngày sau tự nhiên còn có thể tìm hiểu hấp thu tinh hoa bên trong.
Nhưng vừa rồi nếu hắn chịu đồng ý dung hợp, sát kiếp sau trăm năm chỉ cần mượn lực là có thể thoải mái đối phó.
Rõ ràng có đường thênh thang không chịu đi, lại cứ liều mạng đi con đường nặng nề hung hiểm, tiến thẳng lên con đường đầy chông gai gập ghềnh, chính mình thật đúng là phát điên mất rồi…
Nhưng trong lòng hắn không có nửa phần hối hận, hắn quật khởi quá nhanh, không thể không mượn dùng ngoại vật của cổ nhân, nhưng nếu từ đầu tới cuối đều nhờ vào vật bên ngoài, bản thân hắn làm gì còn ý nghĩa?
Tựa như lời nói của Cô Kiếm lão nhân, mượn dùng lực lượng ngoại vật tăng lên uy lực Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang chung quy cũng không phải đại đạo…