Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1337 : Canh Tân kiếm ti

Ngày đăng: 20:56 20/04/20




Nhạc Vũ lại hướng di thể của Cô Kiếm lão nhân bái xuống, tạ ơn vị sư tôn này đã ban thưởng.



Thẳng sau khi ba quỳ chín lạy hoàn thành, Nhạc Vũ mới trấn định tâm thần nhìn vào kim sắc ti tuyến trong tay.



Ti tuyến nhẹ như lông vũ, lại yếu ớt như tơ nhện, quấn quanh trên đầu ngón tay hắn. Ngay khi Nhạc Vũ dùng chân khí kích thích thì lập tức dựng thẳng, cứng rắn không thua gì Hồng Mông ngũ hành kiếm, lại càng thêm sắc bén vô cùng.



Ở trong mắt Nhạc Vũ không khỏi lộ ra một tia quái lạ, hắn luyện hóa một chút, dùng chân khí thao túng đâm xuống mặt đất, thật dễ dàng xuyên vào mặt đất cứng rắn như tinh cương bên dưới, chỉ trong chớp mắt đã xuyên thẳng xuống dưới mấy trăm vạn trượng, không chút trở ngại.



Tâm niệm chợt động, ti tuyến đã rút lại trong tay. Ngay khi Nhạc Vũ vừa biến ảo pháp lực liền hóa thành một con rắn nhỏ vặn vẹo quấn quanh, biến hóa thật tự nhiên. Nhưng vẫn sắc bén đến cực điểm, không chút tiếng động vạch ra vô số dấu vết dưới mặt đất.



Mặt đất cứng rắn dưới chân Nhạc Vũ giống như đã biến thành đất bùn mềm mại khó tin.



- Không ngờ có thể đem Canh Tân Linh tụ tập lại, quả nhiên là một món chí bảo!



Sau thoáng kinh ngạc, trong lồng ngực Nhạc Vũ liền tràn đầy mừng rỡ.



Canh chính là kim kiên, Tân lại là kim nhu, cương nhu hòa một chỗ trên thế gian thực sự rất hiếm thấy.



Ít nhất theo Nhạc Vũ biết trong kim linh chí bảo chỉ có vật này có thể Canh Tân hợp nhất.



Trong lòng lại chợt cảm ứng, hắn liền thi triển Vô Tướng thần thông, ti tuyến lập tức biến thành vô hình, hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nếu không phải Nhạc Vũ đã thoáng tế luyện sơ qua, trong lòng còn cảm ứng, cơ hồ không thể phát hiện được sự tồn tại của nó.



Trong lòng hắn không khỏi run lên, nếu dùng vật này đi ám toán người khác, cho dù là Thái Thượng Kim Tiên cũng chưa chắc né tránh được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn



Kỳ thật vật này cho dù thật tốt, nhưng cũng không phải không có chỗ thiếu sót đáng tiếc. Canh Tân Linh bên trong vừa lúc cân bằng, nhưng nguyên nhân chính là vì như thế tuyệt không khả năng luyện chế thành kiếm khí. Một khi đem cân bằng bên trong đánh vỡ, kim sắc ti tuyến này chỉ sợ sẽ lập tức băng tán.



Nhưng Cô Kiếm lão nhân lại có thể đưa nó vào trong tấm bia đá, dùng kiếm ý Hồng Mông của bản thân súc tích nuôi dưỡng, nhờ vậy đã bù đắp được thiếu sót của nó.



Hiện giờ hắn vẫn chưa thể tiến hành luyện chế, nhưng bản thân nó ở một phương diện nào đó mà nói cũng xem như là một thanh kiếm khí!


Khác với trong dĩ vãng, bên trong quang châm mơ hồ có thể thấy được ngũ sắc lốc xoáy đang xoay động ở giữa trung ương.



Bên trong còn ẩn chứa một tia Hồng Mông khí tức. Cùng Hồng Mông kiếm ý mà Cô Kiếm lão nhân lưu lại bên trong đan điền của hắn lờ mờ có chút tương tự, đồng dạng cũng là đại đạo vô thượng.



So sánh mà nói tia quang châm trong tay hắn súc tích Hồng Mông đại đạo chỉ có một tia nhỏ bé, nhưng uy lực đã tăng hơn lúc trước gấp mười lần.



- Đây cũng là Khai Thiên thần thông?



Thần hồn Nhạc Vũ không khỏi cảm thấy hốt hoảng, uy lực của quang châm này nếu tu luyện tới cực điểm chắc chắn có thể khai thiên tích địa.



Nhưng ngay sau đó khóe môi Nhạc Vũ thoáng nhíu lại, thoáng lộ ra vẻ tự giễu.



- Quả nhiên dùng ngoại vật chung quy cũng không phải chính đồ!



Uy lực thần thông giờ phút này tăng lên gấp mười lần, nhưng hắn rõ ràng cảm giác chính mình không còn thao túng được tùy tâm sở dục như dĩ vãng.



May mắn năm kiện linh vật hắn đã tế luyện tùy tâm, tuy có giảm sút nhưng không rõ ràng, vẫn còn ở cảnh giới nhập vi.



Nơi này vốn là động thiên của chính hắn, Diễn Thiên Châu cũng không chịu được áp lực, Nhạc Vũ cũng không dám thử diễn biến uy lực của Khai Thiên thần thông ngay nơi đây, trực tiếp vung tay tán đi, sau đó lâm vào trầm tư.



- Ngũ hành đã tụ, bước tiếp theo là tấn giai Thái Thượng. Nhưng ngoại vật lâm thời mượn lực còn được, không thể làm căn cơ cho bản thân. Nếu muốn bài trừ giờ phút này phải làm thêm chuẩn bị mới tốt. Muốn đạt tới Thái Thượng Chuẩn Thánh còn cần tới mười năm…



Lắc nhẹ đầu, Nhạc Vũ bước ra ngoài Diễn Thiên Châu.



Hắn vẫn đứng trên đỉnh núi kia, liếc mắt nhìn hai tòa kiếm bia, hơn một năm thời gian hắn chỉ dùng ba tháng quan sát hai chiêu kiếm thức, không tìm hiểu được bao nhiêu, chỉ đem chiêu kiếm cùng Hồng Mông chữ triện ghi nhớ lại mà thôi.



Do dự chỉ chốc lát cuối cùng Nhạc Vũ cũng không phá hủy hai tấm bia, hắn cúi người cung kính thi lễ với Cô Kiếm lão nhân, liền xoay người phá không rời đi.