Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1340 : Hồn niệm giao phong!

Ngày đăng: 20:56 20/04/20




Khuôn mặt Hạo Thiên bất động, phối hợp yên lặng uống rượu, cơ hồ không có nửa điểm biểu lộ, ánh mắt Dao Trì bên cạnh cũng lạnh lùng chiếu thẳng Nhạc Vũ.



Bích Hà không thèm quan tâm, khẽ lắc đầu, ngưng mày nói:



- Bệ Hạ cần gì như thế? Với thân phận Trung Thiên tử vi Bắc Cực Đại Đế của bệ hạ chỉ dưới Thiên Đế. Chỉ là vừa rồi Thiên Đế có nói, hôm nay không dùng tôn ti sắp xếp số ghế mà theo bối phận lớn nhỏ. Thân phận bệ hạ tuy tôn quý nhưng rốt cuộc là hậu bối. Phương đông thiên tề nhân thánh Đại Đế, Tây Phương Kim Thiên nguyện thánh Đại Đế năm xưa đều từng nghe Hồng Quân giảng đạo, cùng thế hệ với mấy vị đạo tổ Thánh Nhân, Hồng Vân Trấn Ngguyeen, tu hành đã hơn mười vạn năm.



Trong lời của nàng đầy vẻ bất đắc dĩ, phảng phất xem Nhạc Vũ trở thành kẻ cố tình gây sự, ngược lại hai vị Đại Đế tuy thần sắc không đổi nhưng trong mắt ít nhiều đều lộ vẻ buồn bực, vừa hận Nhạc Vũ không nể mặt, vừa biết hôm nay bị người lợi dụng.



- Bối phận lớn nhỏ? Thú vị



Nhạc Vũ nghe vậy mỉm cười, sắc mặt sáng lạn nhưng khiến cho người chung quanh như đưa thân vào hàn ngục vạn năm.



- Trẫm chính là Hồng Vân nhất mạch, sư phụ là Tử Vân đạo nhân, lẽ ra bối phận còn kém chư vị một đoạn, nhưng lại đã từng tu tập Hồng Mông kiếm điển, coi Tây Phương Đại Đế là sư phụ, thử hỏi trong yến hội này ai có thể nhận là tôn trưởng của Nhạc Vũ ta?



Đột nhiên kiếm ý cuồn cuộn tản ra, phong mang tẫn lộ, lăng lệ ác liệt tới ngàn vạn dặm khiến không chỉ phần đông nữ tiên phục dịch nơi đây biến sắc mà chỉ phàm là dưới Hỗn Độn Kim Tiên đều thân thể cứng ngắc, không thể động đậy mảy may.



Kiếm ý kia bá đạo mạnh mẽ tuyệt đối nhưng lại bị khống chế ung dung, cũng không đả thương thần hồn, nhưng chỉ cần hơi có động tác sẽ bị kiếm ý trùng kích.



Không chỉ hơn vạn tiên tu trong rừng đào mà ngàn vạn tu sĩ bên ngoài cũng đồng loạt cứng ngắc, cảm giác chỉ cần khẽ động sẽ thân vẫn đạo tiêu.



Lúc này thần sắc rất nhiều Hỗn Độn Kim Tiên cũng khó coi đến cực điểm.



- Thử hỏi trong yến hội này ai có thể là tôn trưởng của Nhạc Vũ ta?




Vị Tử Vi Đại Đế trước mặt nói trắng trợn như vậy nhưng lại khiến người không thể phản bác, trong đạo gia dĩ nhiên lấy Hồng Quân vi tôn, tu sĩ thiên hạ có tới chín thành là môn hạ của hắn nhưng năm xưa cũng có một vị tán tu Đông Hải không chỗ dựa vào, một mình một kiếm học trong thiên địa tự vạch một đường nhưng lại khiến dù là thánh nhân đạo tổ cũng phải dùng lễ đối đãi.



Nếu vị Tây Phương Đại Đế kia đã là thầy vậy thì ngoài Hồng Quân cùng chư thánh thì quả thật khó ai có thể là tôn sư người này.



Khí tức Bích Hà Nguyên Quân hơi tắc nghẽn, kín đáo nhìn lên chỗ thượng thủ chỉ thấy Dao Trì thánh mẫu không hề có ý mở miệng, thần sắc càng phát âm lãnh.



Thần sắc của rất nhiều tiên tu Xiển Giáo, lấy Quảng Thành tử cầm đầu đều lộ vẻ trầm trọng, pháp lực ngưng tụ.



Tiệt Giáo lấy Kim Linh thánh mẫu vi tôn, khí tức từng người cũng lộ vẻ nghiêm nghị, bộ dạng của mấy vị đại năng Tây Phương Giáo tuy nhắm mắt như nhập định nhưng chung quanh Phật lực mênh mông cuồn cuộn.



Trong lòng nàng chợt hiểu, thở sâu một hơi rồi vẫn lắc đầu:



- Mặc dù nói thế nhưng hai vị Đại Đế đã tu đạo mấy chục vạn năm. Thọ nguyên gấp trăm lần Bệ Hạ, chẳng lẽ Bích Dao an bài không thỏa đáng sao.



Nhạc Vũ không khỏi quay đầu nhìn Bích Hà, sau đó lạnh giọng:



- Hạng bùn đất vô năng ăn bám, thọ nguyên lâu để làm gì?



Thân hình rất nhiều tiên tu đều hơi chấn động, vô luận là những Đại La Kim Tiên không thể động đậy hay đại năng Thượng Cổ đều ngạc nhiên nhìn lên phía trên, phảng phất không dám tin lời cuồng ngôn như vậy lại xuất từ Tử Vi Đại Đế.



Phương đông tề thiên nhân thánh Đại Đế Tây Phương Kim Thiên nguyện thánh Đại Đế cũng bốc lên sát ý, hai mắt nhìn về phía Nhạc Vũ như bốc lửa.



Nhạc Vũ cũng đồng dạng biết bản thân có chút không đúng, tâm ma xâm nhiễm khiến tính cách có vài phần lệ khí không nên có, bất quá hôm nay buông thả đã thế nào?
Nhạc Vũ cũng đồng dạng biết bản thân có chút không đúng, tâm ma xâm nhiễm khiến tính cách có vài phần lệ khí không nên có, bất quá hôm nay buông thả đã thế nào?



Cố tình gây sự thì như thế nào? Hung hăng càn quấy bá đạo lại sao? Hắn chính là không nói đạo lý như vậy!



Lúc này thế gian ngàn vạn tiên tu có ai đủ tư cách, lực lượng ước thúc hắn?



Thế gian này, cho dù là Hồng Quân đích thân tới cũng không đủ khiến hắn cúi đầu!



Nếu như hôm nay không lập uy, nếu như tránh lui thì hắn sao có thể khởi binh phạt thiên?



Trong một sát na, có hơn mười đạo ý niệm cường hoành quán không bay tới đối kháng kiếm ý lăng lệ, đầy đủ các loại khí tượng, pháp độ sâm nghiêm, ẩn hiện xu thế hợp lực liên thủ trùng kích mà đến khiến ngay cả Tây Vương Mẫu Vân Dao phía sau cũng khẽ ngưng mày, bức lui một bước.



Ý niệm Nhạc Vũ càng phát kiên ngưng, đứng yên tại chỗ cười lên ha hả:



- Cũng thế, chư vị nhất định phải khiến Nhạc Vũ ta buông lời khó nghe vậy thì đại náo một hồi thế nào? Hai vị Thiên Địa Chí Tôn đã không chịu nhường vị trí cho trẫm vậy thì trẫm cũng không ngại tự mình tới lấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Trong lời ẩn hàm thâm ý, ngữ điệu vừa xuất thì Nhạc Vũ dưới sự áp bách của hơn mười đạo ý niệm chuẩn thánh bước ra phía trước một bước khiến cho cương khí trong vòng trăm vạn dặm chấn động, hồn niệm cuồn cuộn như nước vỡ bờ, Hồng Mông kiếm ý vọt lên tựa minh nguyệt!



Chỉ một bước tối gian nan bức lui toàn bộ hơn mười ý niệm, sau đó Nhạc Vũ liền tựa như là nhàn nhã bước chậm, từng bước hướng về chỗ thượng thủ.



Lúc này sắc mặt Dao Trì thánh mẫu cuối cùng cũng biến đổi, Bích Hà Nguyên Quân càng thêm tái nhợt thấy Nhạc Vũ bước qua mình.



Ai có thể nghĩ đến, dưới áp lực như vậy nhưng vị Tử Vi Đại Đế này không lùi mà còn tiến tới. Khí thế càng lộ ra lăng lệ ác liệt!



Rất nhiều chuẩn thánh Kim Tiên hai bên đều đỏ mặt, hơn mười vị danh chấn Hồng Hoang, mạnh mẽ tuyệt đối nhất thời nhưng lại không làm gì được một vị Thái Sơ Kim Tiên, nói ra chỉ sợ chư tiên thiên hạ cười vỡ mật.



Chỉ là trong mắt mọi người, ngoại trừ nổi giận còn có ý khiếp sợ.



- Đúng là hồn niệm Thánh Nhân.