Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1370 : Châu chấu đá xe!
Ngày đăng: 20:56 20/04/20
Bên ngoài Thông Minh Cung đại quân tập hợp. Hơn ba ức binh mã, ba ngàn vạn chiến xa vây quanh cả Thiên Đình.
Tất cả mọi người yên tĩnh không một tiếng động, lẳng lặng sừng sững trang nghiêm túc sát.
Một cỗ sát khí cùng không khí đầy áp lực tràn ngập bên ngoài Thiên Đình.
Giờ khắc này những người thay mặt Nhạc Vũ chủ trì đại quân đều đang tụ họp một chỗ, vẻ mặt tuy không thay đổi nhưng tận sâu trong đáy mắt đều hiện lên vẻ lo lắng, khiến không khí nơi này biến thành ngưng trọng chưa từng có từ trước tới nay.
- Lại là Thánh Nhân! Nguyên Thủy, Thông Thiên, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề sao lại như thế? Trận chiến này rõ ràng là thiên ý sở chung! Bốn vị Thánh Nhân kia sao lại trực tiếp nhúng tay, sẽ không e ngại bị hao tổn công đức?
Lục Áp đạo nhân thoáng cau mày, thần tình tràn đầy vẻ khó hiểu, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về hướng Thiên Cung tràn đầy lo âu.
Trấn Nguyên Tử nghe vậy lại lắc đầu:
- Có lẽ đã có biến cố gì mà chúng ta không biết! Bốn vị Thánh Nhân lấy công đức chứng đạo, dù chưa thể siêu việt thế giới này nhưng cũng không chịu thiên đạo hạn chế. Họ làm như thế tất có duyên cơ. Ta xem mấy vị Thánh Nhân giao thủ đều lưu đường sống, hẳn không phải muốn sinh tử tương bác, bệ hạ tính toán không hề sai lầm, dù là Thái Thượng đạo tổ cũng dẫn dắt vào mưu tính. Đối với tình hình hôm nay nhất định đã có sở liệu, chúng ta chỉ cần chờ đợi kết quả là được!
Nói xong câu cuối cùng vẻ mặt Trấn Nguyên Tử cũng biến thành vô cùng âm trầm, mang theo vài phần khổ sáp.
Mọi người đều im lặng, vài vị Thánh Nhân giao thủ tuy giơ tay nhấc chân đều có oai lực diệt thế, ngoại giới lại không hề cảm nhận được nửa điểm gợn sóng. Giống như bên trong Thiên Đình Thông Minh Cung luôn vẫn gió êm sóng lặng.
Song phương luôn nắm giữ đại đạo pháp tắc đến đỉnh phong cảnh giới, nhưng song phương đều biết tự khắc chế, chưa từng toàn lực hành động liều chết lẫn nhau.
Nhưng chính vì tình hình như vậy mới làm người lo lắng nhất, chưa từng toàn lực liều mạng, cũng có ý nghĩa ba vị Thánh Nhân tuy tương trợ nhưng chỉ ra sức có hạn mà thôi.
Mà giờ khắc này đối thủ của Nhạc Vũ lại chính là Tây Phương giáo chủ, Tiếp Dẫn thánh nhân!
Dù đã đạt tới vô thượng chân mệnh, dù trước khi đi vào Thiên Cung đã đạt tới bán thánh cảnh giới, nhưng vị Tử Vi đại đế kia cũng tuyệt đối chưa thể là kẻ địch của một Thánh Nhân chân chính!
- Cũng thế! Nhiều nhất chỉ có thể chậm trễ thêm vài chục năm thời gian, chỉ cần thiên mệnh của bệ hạ vẫn tồn tại, khí vận không mất, bốn vị Thánh Nhân chung quy không có khả năng luôn luôn ngăn trở, bệ hạ lĩnh thiên mệnh phạt thiên, cho dù không đạt tới, sai lầm cũng quy trên người bốn vị Thánh Nhân kia mà không phải do bệ hạ…
Mạnh Chương thần quân than nhẹ một tiếng, trong ngữ khí cũng đã cho rằng Nhạc Vũ không có khả năng thắng lợi.
Nếu Thánh Nhân chí tôn đã tự mình ra tay, kết quả cuộc chiến này đã không còn gì vượt ngoài ý nghĩ của mọi người.
Lý Trường Canh đứng bên cạnh cũng gật nhẹ đầu:
- Cho dù bệ hạ chưa thể chứng thánh, nhưng lấy việc bệ hạ tiếp cận công đức chứng thánh, cửu cửu thiên đế mệnh cách, có thể biết vị Tiếp Dẫn thánh nhân kia cũng không dám làm quá mức!
- Tóm lại chúng ta làm tốt bổn phận của mình là được!
Tây Vương Mẫu nhíu đôi mày liễu, tiếp theo cũng cười khổ một tiếng:
- Đáng tiếc chưa chân chính nắm trong tay, nếu không Tiếp Dẫn không phải là đối thủ. Bệ hạ đúng là hảo tâm cơ, mượn lực của ta cắn nuốt kiếm ý. Tiếp Dẫn cũng không phải kẻ ngu dốt, việc hỗ trợ cho địch thủ, làm sao lại lâm vào?
Ý niệm bỗng dưng dừng lại, hồn lực nội liễm hòa hợp không chút trở ngại, chỉ thủ mà không công. Ngay sau đó Đãng Ma Thần Xử, tựa như xung điện tràn tới, chỉ trong chốc lát trải qua vô số thời không thay đổi, đem sinh tử pháp cùng nhân quả chi đạo vận dụng đến cực hạn.
Nhạc Vũ cười lạnh, không hề lưu ý, tế ra Trấn Thế Chung, toàn lực đập mạnh về phía trước, chỉ nghe một tiếng chuông vang cuồn cuộn, chấn như tiếng sấm.
Trên chuông ẩn hiện vết rách nhưng quang hoa của Đãng Ma Thần Xử cũng ảm đạm, im bặt không còn âm thanh.
Tiếp Dẫn đạo nhân cũng không lưu ý tới, không hề có vẻ tiếc rẻ linh bảo bị tổn hại, lại ném ra một viên thất thải xá lợi tử từ trong tay áo.
Nhạc Vũ lại hộc máu, toàn thân nổ tung thành vô số miệng vết thương, hắn lạnh lùng nhìn qua, chỉ thấy viên xá lợi tử kia cũng không biết do vật gì luyện chế lại có khí tức mơ hồ tương tự với Diễn Thiên Châu của hắn.
Bên trong giống như súc tích quang minh thế giới vô cùng vô hạn, lại có vô số Phật tử tín đồ đang cầu nguyện ca tụng, cung cấp nguyện lực khôn cùng, khiến vật kia vô cùng mạnh mẽ, kiên cố không thể phá vỡ!
Một viên xá lợi tử, tụ tập nguyện lực, trong lúc mơ hồ có thể thẳng truy Hồng Mông chí bảo!
- Phật quốc Xá Lợi! Ba ngàn triệu tín đồ tín nguyện lực sao?
Hai mắt Nhạc Vũ híp lại, phất mạnh tay áo, một mặt ngọc tỷ liền bay lên không.
Tụ tập khí vận mênh mông trong thế giới này, cùng Phật quốc Xá Lợi ầm ầm va chạm, hai kiện Hồng Mông chí bảo giao kích, ngay cả Tiếp Dẫn cũng không khống chế nổi lực lượng lan tràn.
Toàn bộ thế giới đều tan vỡ, Huyền Khung Điện vỡ nát tung tóe.
Hạo Thiên Dao Trì đã không còn cách nào ngồi yên, lập tức hóa quang bay lên, trốn ra bên ngoài trăm ngàn vạn trượng.
Trên mặt vẫn còn tràn ngập khiếp sợ chưa tan, đứng xa xa nhìn tới, không dám nhích lại gần.
Mà lúc này Tiếp Dẫn lại đang thở dài, nhìn toàn thân Nhạc Vũ đẫm máu, hiện lên vẻ hân thưởng.
- Không ngờ hôm nay bệ hạ mới nhìn thấy cánh cửa Thánh Nhân lại có thể thao tác bổn nguyên lực lượng tới trình độ này. Nhưng hôm nay giữa ta và ngươi thắng bại đã định!
Một đóa thập nhị phẩm công đức kim liên bỗng dưng hóa quang dựng lên, thấy gió liền trướng, hóa thành trăm vạn trượng mạnh mẽ áp chế!
Ngũ sắc kiếm trận quanh người Nhạc Vũ cũng tùy theo mở ra, nhưng khí cơ toàn thân đã hơi lộ vẻ suy yếu.
Dưới sự áp bách của công đức kim liên, có vẻ bất lực thê lương vô cùng, nhưng trong mắt Nhạc Vũ lại không có nửa phần uể oải, ngược lại lệ khí càng thêm hiện rõ, khóe môi lộ ra ý cười tàn khốc.
- Trẫm đã nói qua, hôm nay nhất định phải cho Tiếp Dẫn ngươi hối hận vĩnh viễn!