Quân Vi Hạ

Chương 28 : Gia sản

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


“Cô gia, Từ gia chúng ta cũng không phải là phú khả địch quốc, chẳng qua chỉ là đau sủng ấu muội, cho nàng thêm một chút đồ cưới, nhưng thêm nữa thì cũng được bao nhiêu bạc mà đáng giá đến mức các người lấy tiền của hài tử như thế?” Thanh âm lạnh lùng của đại cữu mẫu truyền sang từ bên kia bình phong.



“Ai, Trạc Ngọc thật đáng thương, tuổi nhỏ đã mất mẫu thân, hiện giờ cả hồi môn của mẫu thân cũng bị cướp đi.” Nhị thẩm lấy khăn tay điểm điểm khóe mắt, “Nếu không phải cữu mẫu đến kinh thành thăm hỏi, chẳng phải di vật của mẫu thân cứ như vậy bị người đoạt đi hay sao?”



“Đúng thế!” Tam thẩm đi theo phụ họa.



“Ngươi bớt nói vài câu đi!” Nhị thúc gấp đến độ dậm chân, sao có thể nói lung tung vào lúc mấu chốt này!



“Không có khả năng!” Ngụy thị thét chói tai chạy đến, cầm sổ sách lật xem, “Rõ ràng Trình Tu Nho đã nói đây là sổ sách của Chu Tước đường!”



“Đi gọi Trình Tu Nho đến đây!” Lâu Kiến Du khép sổ sách trong tay, liếc mắt nhìn kế thất một cái, thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, lời quở trách lên đến bên miệng lại nuốt xuống, “Ngươi vào bên trong ngồi, chạy ra đây làm cái gì?”



Ngụy thị liếc nhìn trượng phu, thấy hắn không có trách móc nặng nề gì, liền biết hắn đang bận tâm hài tử trong bụng mình nên không phát tác. Nàng bèn trấn tĩnh lại, xoay người đi vào trong bình phong, hung hăng trừng mắt với nhị thẩm, lại không dám nhìn sang bên Bình Giang hầu phu nhân, căm giận mà ngồi xuống ghế để nha hoàn đấm bóp, dâng trà.



Bình Giang Hậu phu nhân liếc liếc Ngụy thị đang tức đến nghẹn thở, hạ mắt, không nhanh không chậm dùng trà.



Trình Tu Nho mang theo bàn tính tới, sau khi hành lễ với mọi người, hắn liền đứng ở phía sau Lâu Cảnh.



“Đây là người quản lý thu chi của Chu Tước đường, Trình tiên sinh.” Lâu Cảnh ngồi ở bên người nhị cữu, giới thiệu Trình Tu Nho, “Phụ thân ta muốn hỏi cái gì thì cứ nhất nhất trả lời.”



Buổi lâm triều lấy Thuần Đức đế phất tay áo rời khỏi mà kết thúc trong bầu không khí nặng nề.



Tiêu Thừa Quân từ từ đứng lên, sửa sang lại y bào, xoay người rời đi. Văn võ bá quan cũng đi theo sau Thái tử, lũ lượt bước ra ngoài.



“Này…” Tên đạo sĩ vẫn mờ mịt đứng tại chỗ không biết làm thế nào, khâm thiên giám giám chính liền bận rộn lôi hắn đi.



Tả tướng Triệu Đoan nhìn bóng lưng thẳng tắp, thanh quý của Thái tử điện hạ mà thở dài, xoay người đi đến nha môn của thượng thư tỉnh, phỏng chừng lát nữa Hoàng Thượng sẽ cho người đến tìm hắn.
“Vừa vặn hôm nay tam gia gia có mặt ở đây, liền nhờ ngài làm chứng, đem gia sản phân ra cho ta, cũng miễn cho sau này lại làm phụ thân ta tức giận.” Lâu Cảnh đem công văn Nhạc Nhàn đã chuẩn bị tốt giao cho Tam lão thái gia.



“Được, được lắm!” Lâu Kiến Du đặt mạnh chén trà lên mặt bàn, “Muốn gia sản ở riêng thì phân, nhưng trước đó ngươi phải đem sản nghiệp ở Tấn Châu của tổ tiên nhập vào quỹ chung cái đã.”



Nói cho cùng, việc phân tài sản khi ở riêng chính là chia đồ đạc, vật phẩm có trong sổ sách; còn tế điền, sản nghiệp của tổ tiên vốn chẳng phân biệt được, cho nên hai loại này thường được quy trực tiếp về tay người thừa kế. Mà hiện giờ, người thừa kế của Lâu gia chính là Lâu Kiến Du, như vậy thì ruộng đất và sản nghiệp của tổ tiên đều thuộc về hắn, không cần lấy ra phân chia.



“Phụ thân đang nói đùa sao?” Lâu Cảnh tiếp nhận hộp gấm trong tay Nhạc Nhàn, lấy ra một xấp công văn, “Sản nghiệp ở Tấn Châu đều là tài sản riêng của ta. Khi ta mười ba tuổi, tổ phụ đã dùng bạc do Hoàng Thượng ban thưởng để đặt mua. Tất cả chỗ giấy tờ này đều có đại ấn của thứ sử Tấn Châu, tên được ký bên dưới đều là tên của ta.”



Lâu Kiến Du cầm xấp công văn kia, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nếu không phải có gã sai vặt bên người nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thì đã ngã sấp về phía trước. Thật vất vả mới hoãn lại được một hơi, hắn run rẩy giơ tay chỉ vào mặt Lâu Cảnh: “Nghịch tử… nghịch tử a!”



(1) phỉ thúy bạch ngọc: cây trâm được làm từ một khối ngọc có cả hai màu xanh và trắng.



Cứ tưởng tượng nó giống cái này đi ^-^



20110421104208245



(2) Lưu li: 琉璃 một thứ ngọc quý màu xanh ở Tây Vực



Chén ngọc lưu li sen xanh



chen-luu-ly



(3) ngoại sanh: cháu ngoại



(4) lăng trì xử tử: còn gọi là tùng xẻo, đây là hình thức ghê rợn vào bậc nhất trong các án tử hình, phạm nhân sẽ vô cùng đau đớn vì không được chết nhanh chóng, có trường hợp xẻo tróc nửa phần thịt trên cơ thể mà phạm nhân vẫn còn giãy dụa gào thét. Mức độ tàn bạo của nó thì không có gì có thể sánh nổi; ngoài việc xẻo từng miếng thịt trên người tử tội, đao phủ còn có nhiệm vụ là giữ cho tử tội không được chết một cách nhanh chóng, tức là sau bao nhiêu nhát xẻo thì nạn nhân mới được chết.