Quân Vi Hạ

Chương 32 : Phúc họa

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Tiêu Thừa Quân ngậm viên kẹo, hơi hơi cười, “Kẹo này không thể ăn nhiều.”



“Hôm nay là ngoại lệ.” Lâu Cảnh nhìn trái nhìn phải, xung quanh chỉ có Nhạc Nhàn và An Thuận, liền hướng hai người hất cằm.



Hai tiểu thái giám thành thành thật thật mà quay lưng đi, việc phi lễ chớ nhìn, đồng thời còn phải chú ý quan sát thị vệ tuần tra bất ngờ đi ngang qua.



Lâu Cảnh vừa lòng, tiến đến trước mặt phu quân nhà mình, cọ cọ cánh môi y, thấp giọng nói: “Là ta muốn ăn.” Nói xong, không đợi Thái tử điện hạ kịp phản ứng, há miệng liền ngậm vào cánh môi ngọt ngào kia, cùng y ăn một viên kẹo sữa mật ong.



“Hhm…” Tiêu Thừa Quân bất ngờ không kịp phòng bị, nửa khối kẹo đã bị cắn mất.



Lâu Cảnh buồn cười dắt tay Thái tử điện hạ, nhìn y vẫn còn trợn tròn mắt, khiếp sợ chưa kịp phản ứng mà đơ người ra, nhịn không được lại hôn một hơi, lúc này mới thỏa mãn nắm tay phu quân đi về Đông Cung.



Sau khi về Đông Cung, thay xong triều phục, hai người liền đến cung Phượng Nghi gặp Hoàng hậu.



Ngày hôm nay, bởi vì sự tình xảy ra quá trọng đại nên Lâu Cảnh thực sự lo lắng, buổi sáng không đến thỉnh an Hoàng hậu, chỉ để Thường Ân chạy một chuyến đến xin phép, còn bản thân thì đứng chờ trước đường về Đông Cung để đợi Tiêu Thừa Quân. Hiện giờ chiếu thư đã tuyên, Tiêu Thừa Quân cũng cần đi gặp mặt Hoàng hậu.



Cung Phượng Nghi luôn giữ một bầu không khí yên tĩnh và trang nghiêm, dù trên triều hôm nay đã xảy ra một sự kiện động trời, nhưng nơi này vẫn yên lặng như trước.



Nhóm cung phi tiến đến thỉnh an hàng ngày chưa kịp tản đi, liền đụng phải hai người Lâu Cảnh.




“Gia pháp của tổ tông còn đây, bọn họ muốn cho tam hoàng tử bước lên ngôi vị Thái tử sao? Không dễ thế đâu!” Đôi mắt sắc bén hơi khép lại, Kỷ Chước khinh thường nói, sau đó trên mặt lại nổi lên một chút ưu sầu, “Hôm qua thái y truyền đến tin tức, nói thân mình Thừa Cẩm không khá hơn chút nào. Mấy ngày nữa dọn ra khỏi Đông Cung, ngươi nhớ rõ đi thăm hắn nhiều hơn.”



Tiêu Thừa Quân trầm giọng vâng dạ.



Phế Thái tử, cũng không phải chỉ cần một đạo chiếu thư nói phế liền phế, mấy ngày kế tiếp chính là chiêu cáo thiên hạ, báo cáo với tổ tiên, một thứ cũng không thể thiếu.



Lạc Nhàn Phường vốn có vài tòa phủ đệ không dùng đến, Thuần Đức đế để Tiêu Thừa Quân tự mình chọn lấy một cái, sau khi cho tu sửa cẩn thận sẽ trở thành phủ Mân vương. Cuối cùng Tiêu Thừa Quân cũng chọn được một tòa nhà, không phải là cái lớn nhất, cũng không phải là cái tinh xảo, đẹp đẽ nhất, mà là cái ở gần phủ An quốc công nhất.



Chỉ trong vòng một ngày, tin tức Thái tử bị phế đã lan truyền khắp kinh thành.



Với dân chúng mà nói, đây bất quá chỉ là một câu chuyện phiếm để nói với nhau lúc rảnh rỗi uống trà, uống rượu. Nhưng với đủ loại huân quý mà nói, đây tuyệt đối là tin tức động trời.



Nhị cữu và đại cữu mẫu nghe tin, vô cùng lo lắng, lập tức phải người truyền tin muốn gặp Lâu Cảnh.



“Ta đã thương lượng với nhị cữu, chờ ngươi trở về phủ An quốc công, an trí mọi việc tốt cả rồi thì chúng ta mới đi.” Đại cữu mẫu nắm bàn tay Lâu Cảnh, thần tình ưu sầu, “Hài tử số khổ của ta, vừa mới gả đi đã xảy ra chuyện này…”



“Chuyện tốt!” Nhị cữu không cho là đúng, “Làm Thái tử phi thì có cái gì là tốt? Mấy ngày nữa ngươi đi cầu cái ân điển, đến Lĩnh Nam với ta. Nhị cữu sẽ mang ngươi đi đánh mọi rợ.” Từ Triệt vỗ vỗ bả vai Lâu Cảnh, tỏ ra rất vui vẻ, hắn đã xem ra, gả vào trong cung mới là chuyện khổ sở nhất.