Quân Vi Hạ

Chương 34 : Đích thứ

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Phủ An quốc công vẫn như trước kia, Lâu Cảnh nhảy xuống xe ngựa, nhìn bảng hiệu phủ An quốc công, hơi hơi mỉm cười, đồ vật nên là của hắn, cho dù có là ông trời cũng không thể đoạt đi.



Khi Lâu Cảnh vừa nhấc chân bước lên thềm đá, cánh cửa lớn liền mở ra, quản gia đứng trước cửa nghênh đón, “Thế tử gia đã trở lại.”



Lâu Cảnh nhìn thoáng qua quản gia, “Phụ thân và phu nhân đâu?”



“Quốc công gia và phu nhân đang ở chính đường chờ thế tử, nhị lão gia và tam lão gia cũng có mặt ở đó.” Quản gia vội vàng cười nói.



Nụ cười trên mặt Lâu Cảnh vẫn tươi như trước, thưởng cho quản gia hai lạng bạc và năm viên ngọc trai, sau đó đi thẳng đến chính đường. Đi theo phía sau hắn là hai nha hoàn và tám Đông Cung vệ.



Thị vệ của Đông Cung, bởi vì Thái tử đã thay đổi, tự nhiên họ cũng đi theo chủ cũ rời đi. Tiêu Thừa Quân cho Lâu Cảnh tám hộ vệ vẫn thường canh giữ ở điện Bát Phượng, miễn cho hắn vừa mới về nhà, nhân thủ không đủ để sử dụng.



Đám hạ nhân của phủ An quốc công nhìn thấy Lâu Cảnh đều nhanh chóng sụp mi hạ mắt, không dám nhiều lời. Quản gia nhìn những Đông Cung vệ nện bước chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị đi theo phía sau Lâu Cảnh, nhịn không được rùng mình một cái, chỉ sợ, cái phủ này sẽ nhanh chóng thay đổi người nắm quyền.



“Nếu Trạc Ngọc đã về, của cải nhà này cũng tự nhiên nên tụ về. Hôm nay hãy bảo Trạc Ngọc đem đồ cưới, gia sản nhập vào quỹ chung, về sau vẫn là người một nhà.” Lâu Kiến Du nói với hai đệ đệ như vậy.



Nhị thúc cùng tam thúc nhìn nhau, đều gật gật đầu. Nếu Lâu Cảnh để gia sản riêng nhập vào quỹ chung, đối với bọn họ tất nhiên là chuyện cầu còn không được, đầu xuân sang năm sẽ được chia thêm không ít tài sản.



Sắc mặt của Ngụy thị cũng tốt hơn hôm trước không ít. Dù sao thì mấy ngày qua phu thê hai người đã lén lút thương nghị tốt biện pháp ứng phó, hiện giờ đã có chủ ý nên cũng không sợ.



Lâu Cảnh đi vào trong chính đường, liền nhìn thấy “sắc mặt hòa ái” của bốn trưởng bối, không khỏi nhướng mày, đây là đã thương lượng tốt kế sách đối phó với hắn rồi sao? Nụ cười trên môi vẫn không đổi, hắn tiến đến hành lễ với An quốc công, “Nhiều ngày không thấy, phụ thân vẫn khỏe chứ ạ?”



“Tốt lắm!” Lâu Kiến Du không chút để ý mà đáp lời, nhưng thoáng nhìn tám Đông Cung vệ đứng trước cửa, không khỏi biến sắc: “Ngươi đã không là Thái tử phi, sao còn mang theo Đông Cung vệ?”




“Nhưng phụ thân không hề nói một lời nào, sai người đánh ta gần chết, chỉ vì để ta cái gì cũng không biết mà bị nâng vào Đông Cung.” Lâu Cảnh lạnh lùng nhìn phụ thân mình, ngữ điệu mềm nhẹ nói: “Phụ thân đã không từ, vậy thì không thể trách nhi tử bất hiếu. Nếu người đã chán ghét nhi tử như thế, từ nay về sau ta sẽ ở Chu Tước đường, phụ thân sống ở thượng viện, chúng ta chia ra mà ở, không chung đụng gì với nhau.”



Ngụy thị nghe vậy không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tốt xấu gì thì Lâu Cảnh cũng là thế tử An quốc công, vẫn còn bận tâm đến mặt mũi, hẳn sẽ không nói ra việc này.



“Tuy nhiên…” Lâu Cảnh tựa lưng vào ghế ngồi. Lời nói vừa chuyển, Lâu Kiến Du và Ngụy thị vừa thở phào một hơi, nghe xong hai chữ này, tim lại nhảy lên đến cổ họng, “Cho dù đứa nhỏ này được sinh ra, cũng không thể tính là đích tử.”



“Cái gì!” Ngụy thị lập tức thét chói tai ra tiếng.



“Mấy ngày nữa nên đưa phu nhân đến điền trang ở tạm đi, đầu xuân sang năm sinh hài tử xong thì nhanh chóng trở về, còn hài tử thì vài năm nữa hãy ôm về, giải thích là ngoại thất của phụ thân sinh đi.” Khóe môi Lâu Cảnh gợi lên một nét cười tàn nhẫn, thời khắc này, mục đích thật sự của hắn mới lộ ra.



Lâu Kiến Du nhìn nụ cười lạnh lẽo của nhi tử, không khỏi cảm thấy sởn cả gai ốc. Hóa ra trước giờ hắn không nuôi một nhi tử mà là một đầu ác lang xảo quyệt, giờ phút này mới lộ ra nanh vuốt che dấu nhiều năm, chỉ cần vô ý một chút, nó sẽ lao đến đây cắn đứt cổ họng của hắn.



Không đợi Ngụy thị phản kháng, Lâu Cảnh móc từ trong ngực ra một tờ giấy mỏng, “Đây là giấy chứng nhận của ni cô Ninh Tâm chùa Thanh Liên, có thể bảo trụ đứa nhỏ này đã là tốt lắm rồi, phu nhân đừng tham quá nữa.” Ngụ ý, nếu Ngụy thị dám nhận đứa nhỏ này là đích tử, vậy thì tờ giấy này có thể chứng minh ngay là nó được hoài thai trong hiếu kì.



“Không, không…” Ngụy thị run rẩy, lắc đầu như trống bỏi, hai mắt vừa lật liền ngất đi.



(1) thứ đệ: em trai dòng thứ, ông Lâu Kiến Du là dòng chính, tức là con vợ cả, hai đệ đệ là con thiếp, dòng thứ.



(2) từ: yêu thương, tình yêu thương của cha mẹ đối với con cái gọi là từ.



(3) ngoại thất: tiểu thiếp nuôi bên ngoài