Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 55 :

Ngày đăng: 13:37 30/04/20


Thức dậy, lưng Tống Gia Ninh có chút mỏi, vén chăn lên kiểm tra một chút, quả nhiên nguyệt sự đã đến. Mẫu thân mỗi lần gặp nguyệt sự đều đau bụng, Tống Gia Ninh không có loại bệnh trạng này, nhưng ngày đầu tiên nàng sẽ đặc biệt mỏi mệt, chỉ muốn nằm ở trên giường chỗ nào cũng khôngđi, bởi vậy phái Cửu Nhi đi theo mẫu thân nói một tiếng, hôm nay nàng ở trong phòng mình dùng cơm.



Lâm thị ôm Mậu Ca Nhi sang xem, xác định nữ nhi không có trở ngại mới rời khỏi.



Sướng Tâm Viện, Quách Kiêu được ba ngày nghỉ ngơi sớm tới thỉnh Thái phu nhân an, thuận tiện bồi Thái phu nhân, muội muội dùng điểm tâm. Sau khi ăn xong Quách Kiêu đâu cũng không đi, ngồi bên cạnh Thái phu nhân, nghe muội muội và tổ mẫu nói chuyện phiếm. Cũng không lâu lắm, Vân Phương dẫn Thượng Ca Nhi tới, Đình Phương ngó ngó sau lưng hai tỷ muội, ngạc nhiên nói: "Tứ muội muội đâu?"



Vân Phương đúng là từ bên kia Lâm Vân Đường tới, quét mắt Quách Kiêu, nàng lộ ra nụ cười với Đình Phương mà chỉ cô nương gia mới hiểu: "Nàng hôm nay không thoải mái... Mậu Ca Nhi không chịu theo ta, Đại bá mẫu nói đợi nàng hết bận liền mang Mậu Ca Nhi tới đây cùng tổ mẫu giải buồn."



Đình Phương tự nhiên biết rõ tình huống muội muội gặp nguyệt sự, chốc lát sẽ nói sau. Các cô nương đối diện, Quách Kiêu ngồi ở trên ghế, ánh mắt khẽ thay đổi, ma xui quỷ khiến mà nghĩ tới giấc mộng hôm qua. hắn tối hôm qua mới vừa làm cái loại mộng này nha đầu béo liền bị bệnh, chẳng lẽ trong chốn u minh tự có cảm ứng? Quách Kiêu không khỏi chột dạ.



Ngày thứ hai, Quách Kiêu lần nữa đến Sướng Tâm Viện dùng điểm tâm, Tống Gia Ninh dắt Mậu Ca Nhi đi theo sau lưng tỷ đệ Vân Phương bước vào phòng khách, liếc mắt liền thấy được Quách Kiêu, nam nhân đúng lúc cũng đang nhìn nàng. Tống Gia Ninh khách khí cười cười, không có nhìn kỹ Quách Kiêu là ánh mắt gì, đi thẳng tới bên cạnh Thái phu nhân ngồi xuống.



Nàng đang có nguyệt sự trong người, chỉ muốn yên lặng ngồi đợi, lòng Mậu Ca Nhi cũng ở bên ngoài, cho Thái phu nhân ôm lập tức bướng bỉnh, dắt tỷ tỷ muốn tỷ tỷ dẫn hắn đi chơi, Thượng Ca Nhi chủ động muốn bồi hắn, Mậu Ca Nhi muốn tỷ tỷ cũng đi. Tống Gia Ninh đau đầu, mỗi lần đệ đệ ăn vạ, nàng liền đặc biệt phiền đệ đệ, tuy rằng lúc đệ đệ đáng yêu, nàng ước gì có thể lao thẳng đến đệ đệ ôm vào trong ngực hôn.



Ngay khi Tống Gia Ninh quyết định đi giày xuống đất, một bóng người bỗng nhiên đi tới, trực tiếp ôm Mậu Ca Nhi đang nằm trên vai nàng lên. Mậu Ca Nhi có chút sợ Quách Kiêu, túm tay áo tỷ tỷ không muốn đi, nhưng cũng không có khóc, Tống Gia Ninh ngẫng đầu, thấy Quách Kiêu đang cúi đầu dỗ dành Mậu Ca Nhi: "Đại ca dẫn ngươi đi xem ngựa."



Mậu Ca Nhi nghe xong, tay vẫn nắm chặt tỷ tỷ, đầu nghiêng một cái, nhìn nó từ trong nhà kéo ngựa gỗ Đậu Đậu qua, có chút ý tứ "Ta có Đậu Đậu, không thèm ngựa của ngươi". Tống Gia Ninh bị đệ đệ trêu chọc bật cười, Quách Kiêu liếc nàng một cái, giật bàn tay mập khoác lên bả vai Tống Gia Ninh của Mậu Ca Nhi ra, nói: "ngựa của Đại ca, không cần người kéo cũng sẽ chạy."



Mậu Ca Nhi rút cuộc có hứng thú, ngoan ngoãn bảo Quách Kiêu ôm đi.



Thái phu nhân nhìn đại tôn tử dẫn hai đứa cháu ra cửa, vui mừng nói với các cháu gái: "Đại ca các con ra ngoài lần này, trong lòng khẳng định nhớ thương mấy đứa nhỏ các con lắm, đổi thành trước kia, hắn làm sao hỗ trợ dỗ hài tử? ôm một chút cũng ngại mệt."
Lời này, dường như có chút đạo lý.



Triệu Hằng rốt cuộc ngừng bút, đơn giản nói: "Chuẩn bị xe."



Phúc công công trong đầu vụng trộm vui vẻ, vô cùng cao hứng đi an bài. Người chủ tử này của hắn, chỉ có lúc khẩu thị tâm phi, mới chẳng phải thần tiên, bằng không thì Phúc công công thật dự sợ ngày nào đó hắn thức dậy, vào nhà vừa nhìn, Vương Gia vốn ở trong phòng, lại thừa dịp lúc hắn ngủ bay bầu trời!



Hai khắc sau, Triệu Hằng hiếm khi đi ra Vương Phủ, lên xe ngựa.



Lúc hắn xuất phát, Tống Gia Ninh đã đến Sở vương phủ, Phùng Tranh sớm phái nha hoàn bên cạnh đến Tiền viện chờ, một đường dẫn Tống Gia Ninh tới viện của nàng.



Phùng Tranh quả thật mang thai bốn tháng, vẫn muốn tìm tỷ muội gần bằng tuổi nói chuyện tâm tình, vốn là bạn bè quen biết khăn tay chi giao gần như đều gả cho người hết rồi, Phùng Tranh càng nghĩ, chỉ có Tống Gia Ninh đã từng toát ra quan tâm đối với nàng có thể nói chuyện. Trước khi đưa thiếp mời nàng và Sở Vương đã thương lượng qua, Sở Vương vui vẻ đáp ứng, Phùng Tranh mới tự tay viết thiếp mời phái người đưa ra ngoài.



"Gia Trữ muội muội..." Thấy Tống Gia Ninh, Phùng Tranh kinh ngạc đứng lên, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm vào ngực Tống Gia Ninh.



Tống Gia Ninh đỏ mặt, thật sự có lớn như vậy sao?



Tác giả có lời muốn nói: Triệu Hằng: thật sự có.



Gia Ninh: a, Vương Gia sao cũng tới?