Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 2 : Đau đớn

Ngày đăng: 11:28 30/04/20


Khi Cố Mạc nhìn thấy thân thể của thiếu nữ vừa mới thành thục kia nằm trên giường mình, hai mắt sắc bén liền nheo lại trong phút chốc, trên mặt hiện lên một tia tức giận: “CÚT”



Anh bảo cô cút?



Tiếu Nhiễm lập tức mở to mắt.



Cố Mạc vốn không có hứng thú với cô?



Thật tốt quá!



Cô vừa định cầu xin anh thả cho mình ra ngoài, chỉ thấy Cố Mạc ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái mà đi vào trong phòng tắm.



Tiếu Nhiễm không chịu nổi nằm ở trên giường, không biết làm thế nào mới tốt.



10 phút sau đó, Cố Mạc chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở bên hông đi tới. Khi anh thấy người ở trên giường vẫn còn chưa biến mất, lập tức vặn vẹo mày kiếm: “Cho cô một phút đồng hồ! Lập tức biến mất trước mắt tôi!”



“Xin anh... giúp tôi...” Tiếu Nhiễm không dám nhìn vào mắt của Cố Mạc, quay đầu xấu hổ cầu xin.



Cố Mạc không hờn giận đi lên phía trước, khom lưng nắm lấy cằm của Tiếu Nhiễm: “Cô nghĩ cứ như vậy mà lên được giường của tôi?”



“Không phải... tôi...”


Tự nhiên bị ma quỷ thương tổn, Tiếu Nhiễm chỉ còn lại có đau đớn.



Cô đau đớn không chỉ là thân thể, mà còn là vết thương chồng chết trong tim.



Đặt tình thân và danh lợi ở trước mặt, ba đã lựa chọn danh lợi. Cô không rõ làm sao ba có thể hy sinh sự trong sạch của cô. Ông yêu thương cô như thế, coi cô như hòn ngọc quý trên tay. Kết quả ngọc quý cũng thành ngọc nát.



Cô vùi mặt vào trong gối, dùng lực cắn môi.



Cho dù đau đớn cô cũng không cần khóc.



Cô không muốn để cho Cố Mạc nhìn thấy sự yếu ớt của mình.



“Không thể nghĩ được cô gầy như vậy mà cũng có chút da thịt.” giọng nói của anh tràn ngập trào phúng truyền vào trong tai của Tiếu Nhiễm, khiến cô xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, không chịu nổi khốn khổ mà vặn vẹo thân thể.



“Anh cũng làm nhanh lên!” Cô căm tức quát.



Nếu chạy không thoát, cô chỉ có thể cầu nguyện cho nó nhanh chóng kết thúc.



“Khiến cô thất vọng.”



Cố Mạc dùng cả đêm triền miên để nói cho cô biết, anh có bao nhiêu mạnh mẽ.



Ngày hôm sau, Tiếu Nhiễm ở trong lòng Cố Mạc đã tỉnh lại, còn chưa kịp thương tiếc cho bản thân vì mất đi trong sạch, liền nghe thấy cửa phòng bị người ta phá ra.



Cô kinh ngạc nhìn thấy một đám phóng viên cầm camera đi từ đằng sau Dương Nguyệt Quyên xông tới. Đèn flash không ngừng lóe sáng trong không trung, chỉ nghe thấy tiếng chất vấn bi thương của Dương Nguyệt Quyên.



“Cố tổng, Tiếu Nhiễm nhà chúng tôi vẫn là đứa bé. Tôi không nghĩ tới anh là đàn ông như vậy mà lại bắt buộc một thiếu nữ chưa trưởng thành. Có phải là anh nên cho tôi một câu trả lời thỏa đáng không?”