Say Mộng Giang Sơn

Chương 11 : Hành thích

Ngày đăng: 20:45 18/04/20


Bờ bắc Lạc Thủy, Thái Sơ cung.



Hồ Cửu Châu của Thái Sơ cung, mặt nước hồ chiếm diện tích mười khoảnh, nước sâu hơn trượng, cá

bơi chim liệng, hoa cỏ phong phú. Hồ có hình dạng uốn khúc, được hình

dung như Đông Hải Cửu Châu, trên châu kênh lớn ngang dọc, tre trúc cây

cối rậm rạp.



Điện Dao Quang trên hồ Cửu Châu tráng lệ

bề thế, hiên cao ba cấp, rồng cuộn trụ vàng, cửa sổ trạm hoa, mái hiên

cong vút, đậm nhạt nhiều hình dáng, ngói lưu ly xanh biếc, cầu hồng bắc

ngang. Từng viên gạch tấm ngói, từng cành cây ngọn cỏ, đều cho thấy sự

dụng công tỷ mỉ, có thể nói là Quỷ Phủ thần công.



Cùng với một trận cười sảng khoái, Võ Tắc Thiên chầm chậm bước ra từ trong điện Dao Quang.



Lúc này vầng dương đã lặn, vành trăng đang lên, hai hàng cung đăng (đèn lồng) chiếu rọi khiến trước điện sáng tỏ như ban ngày, soi rõ dung nhan của bà ta: Võ hậu gương mặt tròn trịa, mi mắt thanh dài, quả là châu

tròn ngọc sáng. Váy kỷ la mở ngực, dải lụa ánh vàng khoác qua vai quét

đất, trong sự ung dung toát lên vẻ dịu dàng xinh đẹp.



Võ hậu quả là biết cách giữ gìn dung nhan, mặc dù đã có con có cháu, là

một phụ nữ ngoài sáu mươi rồi, nhưng nhìn vào chỉ giống như người độ bốn mươi mà thôi. Lúc này đây, hai gò má bà ta ưng ửng hồng, giống như vừa

mới uống rượu và thấm chút say, thế nhưng đôi mắt lại rất trong và sáng, không hề có chút mông lung.



Võ Tắc Thiên dừng lại trên bậc thềm, hứng trí nói:



- Truyền Thẩm thái y chuẩn bị một bát canh giải rượu, đợi ở tẩm cung, trẫm đốt đuốc đi dạo vườn mẫu đơn một vòng cho dã rượu.



Chỉ ý vừa truyền xuống, trong vườn mẫu đơn bên ngoài điện Dao Quang

hàng trăm cây đèn đã được thắp lên, những ánh đèn phản chiếu trên mặt

nước, hòa cùng ánh sao trên trời. Hai hàng cung nga cầm đèn đi trước, Võ hậu nhấc nhẹ hai cánh tay, khoan thai bước xuống thềm điện, tiến vào

vườn mẫu đơn.



Cung đăng giương cao phía trước, cờ quạt rêu rao sau lưng, mười hai nàng cung nga sáu trước sáu sau, xắp thành

hai hàng, nhẹ nhàng bước nhỏ theo sát. Võ hậu đi ở chính giữa, váy áo

thướt tha dưới đất, kéo dài có đến hơn ba thước, trông chẳng khác nào

Vương Mẫu giáng trần.



Võ Tắc Thiên yêu thích hoa mẫu

đơn, Lạc Dương có nhiều giống mẫu đơn phong phú, đều là nhưng giống hoa

danh tiếng, được sự chăm sóc tỉ mỉ của những người trồng hoa, rất nhiều

loại đã có thể nở hoa cả vào mùa xuân và mùa thu. Ngay cả vào mùa đông,

cũng có thể dùng cách ủ ấm để làm cho hoa nở. Chầm chậm dạo bước, hoa

như gấm dệt, hương thơm lan tỏa bốn bề, khiến tâm hồn con người ta khoan khoái khoáng đạt.



Tâm trạng của Võ Tắc Thiên rất vui vẻ, tối nay uống rượu, các quần thần cùng nói chuyện thơ văn, khiến vui càng thêm vui.



Đến nay trong triều, những người dám phản đối bà ta càng ngày càng ít dần.



Nhớ lại hồi nguyên niên Quang Trạch, còn có một tên Từ Kính Nghiệp ăn

phải gan hùm mật báo mà tính chuyện mưu phản. Thế mà chỉ trong vòng hai

tháng đã bị bà ta phái quân đánh tan, Từ Kính Nghiệp dẫn quân đột phá

vòng vây, định vượt biển đi sang phía đông, chạy qua Cao Ly (Triều Tiên

ngày nay), cũng bị đám bộ tướng dưới trướng phản bội giết chết, để lấy

công xin hàng với bà ta.


Một cụm hoa nổ tung, những bông mẫu đơn to cỡ miệng bát cùng với vô số

cành hoa bốc lên cao chừng hai trượng như một cột nước. Rồi hóa thành

một trận mưa hoa, lả tả rơi xuống.



Giữa màn mưa hoa

với nào những cành những bông lả tả, một bóng người màu xanh nhạt lộn

nhào nhảy lên, rồi đột nhiên, nghe một tiếng “chíu..u..u…”, hóa thành

một luồng ánh sáng, nhắm thẳng vào một góc tường được tạo bởi các thị

vệ.



Đám thị vệ ở vị trí đó mới vừa khép lại, vẫn còn chưa vững.



- Hey!



Tuy số thị vệ ở góc đó vừa mới khép lại, nhưng họ đều là những người

được huấn luyện tinh nhuệ, võ nghệ cao cường, phản ứng hết sức nhanh

nhẹn, bọn họ đồng thanh hô lên một tiếng, bốn cây hoành đao đồng loạt

chém về phía bóng người màu xanh nhạt.



Hoành đao là

loại đao một lưỡi, sống dày lưỡi mỏng, sống đao và lưỡi đao đều thẳng,

hết sức bén ngọt, đao của võ sĩ đạo Nhật Bản đời sau cũng là mô phỏng

loại đao này. Hoành đao mà các thị vệ trong cung xử dụng đều là loại

thượng phẩm bách luyện, sắc bén trắng sáng, không gì là không cắt nổi.



Bốn lưỡi đao, một giáng xuống đầu, một phạt ngang cổ, một đâm thẳng

bụng, một quét dưới chân, bóng người đang lao tới kia cơ hồ như sắp lao

vào một tấm lưới được tạo bởi những ánh đao, sắp bị nó nghiền cho tan

xương nát thịt.



Khó khăn lắm mới chống đỡ được với một nhát đao, đột nhiên bóng người xanh nhạt kia ngụp xuống, “loạt xoạt”

một tiếng, thụp xuống dưới những bụi mẫu đơn. Bốn người thu đao lại,

định thay đổi thế đánh, bóng người nọ lại đột nhiên nhảy phốc lên từ

dưới những bụi hoa, nhào lộn trên những bụi hoa mẫu đơn được các nghệ

nhân trong cũng cắt tỉa chỉnh tề, giống như một cỗ xe gió quét ngang

tới, thân hình chỉ cách trên các khóm hoa một khoảng rất nhỏ.



Bóng người màu xanh nhạt cứ lộn nhào một đường như vậy mà lao tới,

người đứng đầu trong số bốn tên thị vệ hồi nãy đã kêu to một tiếng, một

gối khụy xuống đất. Bắp chân hắn bị kiếm của đối phương đâm xuyên qua,

máu phun ra hai phía. Động tác của tên thích khách đó quả là quá nhanh,

đến tận lúc này tên thị vệ mới cảm nhận được, thấy máu đã trào ra, mới

thất thanh hô lên.



Chú thích: lúc này Võ Tắc Thiên vẫn chưa gọi là Võ Tắc Thiên, trên thực tế A Võ chưa bao giờ được gọi là Võ Tắc Thiên. Trong sử sách chỉ nói bà ta là Võ thị, đến cái tên cũng

không có, hoặc là có, nhưng không được ghi chép lại trong sử sách. Sau

khi bà ta trở thành Tài Nhân, Lý Thế Dân ban cho nàng một cái tên là Mị, gọi là Võ Mị.



Sau khi bà ta lên làm Hoàng đế, tự phát minh ra một chữ có nhật nguyệt trên cao là chữ “Chiếu”, từ đó gọi là Võ Chiếu. Trước mắt, tên chính xác của bà ta phải nên gọi là Võ Mị, còn Võ Tắc Thiên là do người đời sau rút ra từ tôn hiệu Tắc Thiên Đại Thánh

Hoàng Đế của bà ta mà gọi. Từ đó tạo thành thói quen theo các tác phẩm

văn chương, mà gọi là Võ Tắc Thiên.