Siêu Cấp Cường Giả

Chương 219 : Sân khấu của ai ?

Ngày đăng: 01:51 20/04/20


Xét về lĩnh vực gì thì khi nào mới bắt đầu cũng cảm thấy dễ dàng, nhưng càng về sau muốn tiếp thu thì khó khăn lại càng tăng thêm.



Xem ra, Bùi Đông Lai muốn hoàn toàn hiểu rõ về giả thuyết kinh tế học, hơn nữa còn dựa theo yêu cầu của Cổ Bồi Nguyên, làm ra một cái mô hình về giả thuyết kinh tế, đối với vấn đề này các nhân sĩ hoặc các đại lão cũng không dễ dàng làm được, huống chi với một sinh viên như hắn muốn thành công không phải là dễ dàng.



Từ khi Bùi Đông Lai dung hợp với linh hồn Tiêu Phi, năng lực của hắn đã được tăng lên, nhưng… dù vậy, ngay từ đầu, đối mặt với môn học vấn cực kỳ xa lạ này, hắn vẫn lờ mờ không hiểu rõ, lại có một cảm giác lực bất tòng tâm.



Buồi chiều hôm nay, Bùi Đông Lai bởi vì không có tiết học, giống như ngày thường, ở trong phòng ngủ, ngời trước bàn học, mải miết nhìn tư liệu.



Cả KTX chỉ có một mình hắn, Ngô Vũ Trạch, Cổ Văn Cảnh vì tham gia giải đấu bóng rổ của sinh viên năm nhất, nên đã sớm rời phòng, mà thân là cổ động viên nam duy nhất, Trang Bích Phàm cũng cùng đám người Hạ Y Na sớm đi chuẩn bị.



" Reng..Reng.."



Đột nhiên, trong phòng ngủ bỗng vang lên tiếng điện thoại, Bùi Đông Lai liền quay về hiện thực, nhịn không được vỗ trán một cái, thầm mắng mình hồ đồ.



Hai tuần lễ trước, hắn đã đáp ứng Hạ Y Na, muốn đi cổ vũ đám người Ngô Vũ Trạch, nhưng… Bởi vì một lòng một dạ nghiên cứu tài liệu, chỉ cỏ đi xem trận đấu đầu tiên của đội kinh tế, những trận khác đều không có quan sát.



Mà bởi vì hôm nay đội quản lý kinh tế vào trận chung kết đầu với đội Hà Hoa, Ngưu Hải Đào, cho nên vô luận là Hạ Y Na hay Ngô Vũ Trạch đều hạ mệnh lệnh, yêu cầu Bùi Đông Lai phải đi ra sân bóng quan sát trận đấu.



Ở thời gian này, giọng nói di động vừa vang ra, Bùi Đông Lại lập tức cho là Hạ Y Na gọi điện thúc giục.



Ngoài dự đoán của Bùi Đông Lai, khi hắn cầm lấy điện thoại Nokia mà Qua tử mua cho hắn, phát hiện không phải là Hạ Y Na gọi, mà là Quý Hồng điện.



-Lão bản thân ái, ngài rốt cuộc muốn làm gì?



Điện thoại chuyển đến, giọng nói quen thuộc của Quý Hồng truyền ra, giống như yêu nghiệt xuống nhân gian, oán khí tận trời.



Đồng dạng ở hai tuần lễ trước, Quý Hồng xử lý xong công việc ở Hàng Hồ, hỏi Bùi Đông Lai làm sao để giải quyết vấn đề Mãnh Hổ bang, tập đoàn Thiên Tường cùng tập đoàn Hồng Hải, lúc ấy Bùi Đông Lai nhường kế hoạch cho mình.



Ba ngày trước, Quỳ Hồng liền vạch ra kế hoạch, gọi điện thoại cho Bùi Đông Lai, lúc ấy, Bùi Đông Lai vừa vặn nghiên cứu ra một ít kế hoạch, hẹn Quỳ Hồng chờ hai ngày nữa…



Nhận thấy oán khí trong giọng nói của Quý Hồng, Bùi Đông Lai hiểu được là chuyện gì xảy ra, tự biết đuối lý, cười nói:



- Quý tỷ, buối tối ta định điện thoại cho tỷ, để lấy kế hoạch từ tỷ.



Có lẽ đối với hành động cho mình leo cây của Bùi Đông Lai nên Quý Hồng cười lạnh nói:



- Dù sao ta cũng chỉ là người làm công.



- Nga…



Bùi Đông Lai xoa nhẹ huyệt thái dương cười khổ nói:



- Như vậy đi, tỷ tỷ, đêm nay ta mới tỷ uống rượu bồi tội.




Hạ Y Na cũng không để ý đến tiếng cười, mà là có chút kích động, lập tức đi tới chỗ Bùi Đông Lai.



Hạ mỹ nữ muốn làm gì đây?



Tiếng cười ngắn ngủi qua đi, cơ hồ tất cả mọi người đều đem anh mắt hướng về phía Hạ Y Na, tò mò vì sao Hạ Y Na lại đi về cổng sân bóng.



Không để ý đến.



Giờ khắc này đối với Hạ Y Na mà nói, xung quanh hết thảy như không có ai.



Trong mắt nàng chỉ có một người đó là Bùi Đông Lai.



Một bước, hai bước, ba bước…



Rôt cục.



Dưới sự chăm chú của toàn trường, Hạ Y Na đi tới trước người Bùi Đông Lai, giận giữ trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai nói:



- Bảo cậu đến sớm một chút mà lại không chịu đến, chắc là không kiếm được chỗ ngồi chứ gì?



Nhận thấy được ánh mắt của mọi người đang nhìn mình và Hạ Y Na, Bùi Đông Lai cũng không có cảm giác không thích ứng, chỉ là có chút xấu hổ, cười khổ nói:



- Trân đấu không phải còn chưa bắt đầu sao?



- Đi theo tớ.



Hạ Y Na mang theo vài phần giận dữ, liếc mắt Bùi Đông Lai một cái, đồng thời không biết lấy dũng khí từ đâu, kéo Bùi Đông Lai đi vào.



Nhận thấy được sự mềm mài của cánh tay nhỏ bé của Hạ Y Na, Bùi Đông Lai lập tức ngẩn ra, đã quên giãy dụa, tùy ý để Hạ Y Na nắm tay hắn.



"Hư... Hư..."



Thấy một màn như vậy, ánh mắt nam sinh toàn trường đều có vẻ mặt hâm mộ cùng ghen tị, đồng thời huýt sao, tựa hồ muốn nói một đóa hoa tươi cắm ở bãi phân trâu.



- Hạ Y Na a Ha Y Na, cô tưởng để cho hắn tới nơi này, chỉ khi nào hắn biết thực lực giữa ta và hắn chênh lệch như thế nào thì hắn mới biết tự ti.



Hà Hoa thấy một màn như vậy, âm trầm cười nói:



- Bởi vì… sân khấu ngày hôm nay thuộc về ta!