Siêu Cấp Cường Giả

Chương 489 : Tuyệt địa phản kích, Bùi Diêm La hàng thế (8)

Ngày đăng: 01:55 20/04/20


Chẳng….chẳng lẽ Bùi Đông Lai thật sự dám làm thịt Diệp Tranh Vanh



Nghe được Quý Hồng nói như thế thì Nạp Lan Ngũ Khải đứng ở phía sau liền sợ tới mức 2 chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã xuống.



Lý trí nói cho hắn biết, Diệp Tranh Vanh chính là nhân vật phong vân đời thứ tư của Diệp gia, là người kế tục trong tương lai của Diệp gia, nếu như Bùi Đông Lai giết chết Diệp Tranh Vanh thì Diệp gia tuyệt đối sẽ dốc hết toàn lực mà trả thù cho Diệp Tranh Vanh.



Ngay cả như thế, khi đã thấy được hành động đêm nay của Bùi Đông Lai thì Nạp Lan Ngũ Khải thấy được hiện tại Bùi Đông Lai đã đi lên vách núi, sớm hay muộn cũng phải nhay xuống, có giết Diệp Tranh Vanh cũng không khác gì.



"Ô... Ô..."



Cùng lúc này, sắc mặt của Diệp Tranh Vanh trở nên xám xịt giống như xác chết, hắn muốn mở miệng nói cái gì nhưng mà có lẽ là do nguyên nhân bị Quý Hồng bóp cổ nên hắn chỉ có thể phát ra những tiếng "Ô... Ô...".



Không để ý đến sự giãy giụa của Diệp Tranh Vanh, Quý Hồng trực tiếp xách lấy Diệp Tranh Vanh rồi đi vào hội sở.



Cùng lúc đó, trong phòng điều khiển, Bùi Đông Lai đang ngồi ở trên ghế, lẳng lặng hút thuốc đợi Diệp Tranh Vanh đến.



“Két”



30s sau, tiếng bước chân dừng lại, Quý Hồng mang theo Diệp Tranh Vanh sắc mặt trắng bệch đi vào, còn Nạp Lan Ngũ Khải thì đi ở phía sau.



“Vù”



Đi vào phòng, Quý Hồng không nói 2 lời liền ném Diệp Tranh Vanh xuống.



“Bịch”



Thân thể của Diệp Tranh Vanh liền nện xuống đất, cơn đau làm cho cả người hắn cong lại, không ngừng run lên.



"Phù phù!"



Một bên, Nạp Lan Ngũ Khải liền quỳ xuống đất, mặt dán sát vào đất, vô cùng hoảng sợ mà cầu xin:



- Bùi…Bùi thiếu. tôi đã làm những việc ngài nói rồi…Xin ngài…ngài tha cho tôi.



- Nạp Lan Ngũ Khải.



Diệp Tranh Vanh vốn bị dọa đến không nhẹ nhưng mà lúc này thấy được Nạp Lan Ngũ Khải giống như là con chó TQ quỳ xuống cầu xin Bùi Đông Lai thì hắn liền cố nén cơn đau trên người, giận dữ gầm lên một tiếng.



- Nạp Lan Ngũ Khải, dường như ông chủ của mày rất bất mãn với mày.



Bùi Đông Lai mỉm cười phun ra một ngụm khói.



Nạp Lan Ngũ Khải nghe vậy thì trong lòng liền động, hắn lập tức ngẩng mặt lên, 2 mắt đỏ ngầu, vẻ mặt dự tợn nhìn về phía Diệp Tranh Vanh rồi quát:



- Diệp Tranh Vanh, con mẹ nó, đến lúc nào rồi mà mày còn tỏ ra xạo quần như thế sao? Mày cho rằng mày có thể còn sống mà rời khỏi nơi này sao? Con mẹ nói, tao nói cho mày biết, đây là chuyện không có khả năng xảy ra.



- Mày…



Mắt thấy Nạp Lan Ngũ Khải chửi thẳng vào mặt của mình thì Diệp Tranh Vanh tức giận đến cả người run lên.



- Mẹ nó, con mẹ nó, mày muốn chết thì cũng không cần phải lôi tao theo a.



Dường như Nạp Lan Ngũ Khải có thể đoán được tâm ý của Bùi Đông Lai cho nên đang lúc nói chuyện thì hắn liền vọt về phía Diệp Tranh Vanh rồi tát một cái vào mặt Diệp Tranh Vanh.



“Bốp”



Tiếng bạt tai vang lên, Diệp Tranh Vanh bị một tát cả Nạp Lan Ngũ Khải ngã lăn xuống đất.



- Mày…Mày dám đánh tao?



Diệp Tranh Vanh thấy Nạp Lan Ngũ Khải chẳng những chửi mình mà còn động thủ liền lập tức choáng váng.



Không đợi Nạp Lan Ngũ Khải mở miệng trả lời, Bùi Đông Lai đã bóp tàn thuốc, mỉm cười nói:



- Giết Diệp Tranh Vanh, tôi sẽ tha cho ông.




- Không có…Thật không có mà.



Nghe được lời nói lạnh như băng của Bùi Đông Lai, cảm nhận được hàn ý toát ra từ thanh chủy thủ thì cả người Diệp Tranh Vanh cứng ngắc, lông tơ nổi lên, không ngừng lắc đầu.



- Tao vốn muốn để cho mày và Nạp Lan Ngũ Khải đi xuống Diêm Vương điện uống cà phê nhưng mà nếu làm như thế thì tao cảm thấy là rất tiện nghi đối với mày.



Bùi Đông Lai dừng lại ở khuôn mặt hoàn toàn sợ hãi của Diệp Tranh Vanh, nói:



- Tao sẽ cho mày nhớ kỹ ngày hôm nay.



- Dẫn hắn đi.



Khi nói chuyện, Bùi Đông Lai đứng lên.



Không trả lời, Quý Hồng bước đến bên cạnh Diệp Tranh Vanh, một tay xách lấy Diệp Tranh Vanh rồi cùng Bùi Đông Lai rời đi.



Bên ngoài hội sở, mưa xuân càng lớn, hạt mưa rơi đầy ngoài sân.



- Mày…Mày muốn làm gì?



Nước mưa rơi xuống người Diệp Tranh Vanh làm hắn tỉnh táo thêm một chút, hắn không nhịn được mà mở miệng hỏi.



“Xoạch..Xoạch”



Trả lời Diệp Tranh Vanh chính là tiếng bước chân của Bùi Đông Lai và Quý Hồng.



Bùi Đông Lai cùng Quý Hồng trầm mặc khiến cho nổi sợ hãi trong lòng Diệp Tranh Vanh càng tăng lên, hắn không tin Bùi Đông Lai có thể dễ dàng buông tha cho hắn.



5’ sau, Bùi Đông Lai mang theo hắn ra khỏi hội sở.



- Mày…Mày rốt cuộc là muốn làm gì?



Diệp Tranh Vanh lại mở miệng hỏi, giọng nói của hắn run run.



Nói xong, thì hắn nhìn thấy Bùi Đông Lai từ từ lấy trong túi quần ra một chìa khóa giống như là chìa khóa xe rồi bấm vào.



“Oành”



Đột nhiên, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.



Hội sở Đường Hối liền sụp đổ, biến thành một đống hoang tàn.



"Ách..."



Diệp Tranh Vanh trừng to mắt, vẻ mặt kinh hãi nhìn Bùi Đông Lai.



- Không phải là mày muốn tìm chứng cớ phạm tội của tao sao?



Bùi Đông Lai quay đầu lại, mỉm cười đối Diệp Tranh Vanh, nói:



- Tao cho mày chứng cớ, chờ mày đùa chết tao.



"Ông... Ông..."



Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế, nhìn vụ nổ trước mặt thì đầu của Diệp Tranh Vanh liền nghiêng qua một bên, trực tiếp bị hù mà bất tỉnh.



"Vù”



Quý Hồng liền mở dù ra, một tay cầm Diệp Tranh Vanh, một tay che dù cho Bùi Đông Lai.



Bùi Đông Lai xoay người, nhanh chóng rời đi.



Diêm La hàng thế.