Siêu Cấp Cường Giả

Chương 493 : Tuyệt địa phản kích, Bùi Diêm La hàng thế (12)

Ngày đăng: 01:55 20/04/20


Mặc dù là đoán được Trần Quốc Đào sẽ vì Bùi Đông Lai mà ra mặt nhưng mà vừa rạng sáng thì Dương Viễn liền dẫn người đi đến quân khu Giang Lăng.



So với tối hôm qua thì lúc này Trần Quốc Đào chẳng những hạ lệnh để người của Dương Viễn đi vào, hơn nữa lại tự mình ở trong phòng làm việc gặp mặt Dương Viễn, điều này có thể nói là đã cấp mặt mũi cho Dương Viễn.



- Dương thư ký, không biết là ông mang theo các đồng chí của cục cảnh sát đến nơi này của tôi là muốn làm gì?



Đợi cho Dương Viễn ngồi xuống thì Trần Quốc Đào liền mở miệng hỏi, giọng nói của hắn hơi lộ vẻ không tốt.



- Là như vậy, Trần tư lệnh.



Cảm nhận được sự không tốt trong giọng nói của Trần Quốc Đào thì Dương Viễn cũng không cảm thấy tức giận mà là kể ra:



- Tối hôm qua, ở hội sở Đường Hối đã xảy ra một vụ án nghiêm trọng, phần tử phạm tội chẳng những công khai giết người, hơn nữa còn làm nổ tung cả hội sở Đường Hối, tính chất của vụ án vô cùng nghiêm trọng, điều này đã làm cho cấp trên coi trọng vụ án này.



- Chẳng lẽ cần người của tôi giúp đỡ sao?



Trần Quốc Đào uống một ngụm nước trà, rồi hỏi.



- Không phải.



Lúc này, Dương Viễn giống như là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ nói không nên lời, chỉ có thể cố nén trong lòng, nói:



- Dựa vào điều tra của cảnh sát, thì 2 bên tham gia vào vụ án đều là phần tử xã hội đen, trong đó có Từ Mãng, là thủ lĩnh xã hội đen của Nam Tô.



- Vậy có quan hệ gì với quân khu?



Có lẽ là không muốn cùng Dương Viễn nói nhiều nên mỗi lần mở miệng thì Trần Quốc Đào đều nói vào điểm quan trọng, giọng nói tỏ ra không kiên nhẫn.



Dương Viễn trầm giọng, nói:



- Dựa vào tin tức mà chúng tôi thu được thì công ty Giang Cảnh của Từ Mãng là một công ty con của tập đoàn Đông Hải. Mà hôm qua thì chủ tịch của tập đoàn Đông Hải là Bùi Đông Lai cùng CEO của công ty là Quý Hồng đã đến Giang Lăng, hiện tại đang ở quân khu. Tôi nghĩ muốn mời 2 người bọn họ về để hiệp trợ điều tra vụ án lần này.



- Dương thư ký, chẳng lẽ cảnh sát Nam Tô không thể giải quyết vụ án này sao?



Trần Quốc Đào đặt chén trà xuống, tức giận nói:



- Tại hiện trường, cảnh sát không tìm ra chứng cớ, lại đến quân khu kêu tôi để người của tôi đến hiệp trợ điều tra, ông không biết điều này là rất hoang đường ư? Chẳng lẽ ông cảm thấy rằng người của tôi đã tham gia vào vụ án tối qua sao?



- Không phải, Trần tư lệnh, ngài hiêu rồi, chúng tôi chỉ muốn muốn nhanh chóng giải quyết vụ án nên mới mời 2 người bọn họ mà thôi.



Vẻ mặt Dương Viễn tỉnh bơ:



- Mong rằng quân khu hãy phối hợp với chúng tôi.



Giọng nói của Trần Quốc Đào chuyển lạnh, gằng từng chữ:



- Phối hợp thì được nhưng mà không có văn kiện thì các ông đừng hòng mang người của tôi đi.
- Lão Trần, ông xác định đây là hãm hại?



Tiêu Nguyên Thanh nói xong, lại nhắc nhở nói:



- Chuyện này không phải nhỏ, ông không nên khinh thường.



- Lão Tiêu, nếu như ông không tin Bùi Đông Lai bị hãm hại thì tôi có thể để Bùi Đông Lai đi cùng cảnh sát, để hiệp trợ điều tra.



Trần Quốc Đào trầm giọng, nói:



- Nhưng mà phải cam đoan trong quá trình hiệp trợ điều tra thì lính của tôi không bị dụng hình.



- Được.



Tiêu Nguyên Thanh thoáng do dự rồi liền đáp ứng.



- Lão Tiêu, có mấy lời tôi không muốn nói ra nhưng mà bây giờ tôi lại muốn nói cho ông biết.



Trần Quốc Đào thở dài, ngữ khí phức tạp nói:



- Tuy rằng cha của Bùi Đông Lai là Bùi Vũ Phu từng chạm tay vào hắc đạo nhưng mà không phải vì lợi ích bản thân. Ngược lại, Bùi Vũ Phu đã đem toàn bộ những thế lực ngầm của nước ngoài đuổi sạch ra khỏi TQ, khiến cho những thế lực này không dám bước vào TQ trong gần 20 năm qua.



- Khi Bùi Vũ Phu còn sống thì đám người kia chỉ có thể nuốt cơn giận vào bụng, ngay cả rắm cũng không dám phóng ra một cái. Hiện giờ, Bùi Vũ Phu vì nước chết trận, có một số người vì lợi ích của bản thân liền nhảy ra diệt sạch đời sau của Bùi gia, điều này không khỏi khiến cho lòng người băng giá.



- Cuối cùng, lão Tiêu, tôi đề nghị tốt nhất là ông hãy đem chuyện này nói cho lão thủ trưởng. Ngày đó, lão thủ trưởng vì Bùi Đông Lai mà đến khách sạn Yên Kinh, điều này chứng minh lão nhân gia rất xem trọng Bùi Đông Lai. Nếu như ngài ấy biết, có người muốn hãm hại Bùi Đông Lai thì nói vậy ngài sẽ không thờ ơ.



- Lão Trần, tôi hy vọng ông hiểu được, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, có những chuyện không thể can thiệp vào.



Tiêu Nguyên Thanh nghe vậy, nhíu mày gằn từng chữ:



- Nếu như Bùi Đông Lai thật sự làm ra loại chuyện gây nguy hại đến xã hội thì không ai có thể bảo vệ được hắn, đồng thời nếu như hắn trong sạch thì pháp luật sẽ trả hắn một cái công đạo!



- Sự thật sẽ chứng minh hết thảy.



Trần Quốc Đào trả lời một câu, theo sau... Phát hiện Tiêu Nguyên Thanh cúp điện thoại.



- Lão Tiêu, cả đời Trần Quốc Đào này luôn ăn ngay đứng thẳng, chưa bao giờ làm chuyện gì trái với lương tâm, lúc này đây cũng vậy. Tuy rằng tôi không có nói toàn bộ cho ông biết nhưng mà tôi cũng không thẹn với lương tâm của mình.



Trần Quốc Đào híp mắt, thì thào lẩm bẩm:



- Bởi vì tôi cảm thấy được, là đời sau của một anh hùng dân tộc, là một binh trung chi vương, làm một người có thể bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân bị một vài tên tiểu nhân bước vào tuyệt lộ thì đó chính là tổn thất của quân đội cũng chính là tổn thất của quốc gia chúng ta.



- Hài tử, thời cơ chính mùi rồi, VUNG KIẾM ĐI.



Nói xong, Trần Quốc Đào liền bấm số điện thoại quân khu, như đinh đóng cột nói cho Bùi Đông Lai.