Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 19 : Bạo động

Ngày đăng: 06:12 30/04/20


“Được, giao cho tôi.”



Diệp Dục gật đầu, dù sao cũng không phải chuyện to tát gì, tốn một hai câu nói là xong. Thân hình cao lớn của anh đứng dưới hiên nhà, ánh đèn trên trần rọi xuống vành mũ khiến gương mặt Diệp Dục khuất trong bóng tối. Anh ngẩng đầu nhìn Tô Tô trước mặt suy nghĩ một chút rồi nói:



“Tô Tô, những lời tôi từng nói với cô đều là thật: tôi chưa từng có ý định trốn tránh trách nhiệm.”



“Diệp Dục, vậy thì tôi hỏi anh chuyện này anh phải thành thật trả lời tôi được không?”



“Cô nói đi.”



“Rốt cục là Đức Thành có vấn đề gì?”



Tô Tô và anh đang nói cùng một chuyện à? Diệp Dục nhìn chằm chằm vào Tô Tô hồi lâu mới tìm chỗ ngồi trên lan can bên cạnh hành lang, hai chân vắt vẻo, tay đút túi quần:



“Chuyện này không liên quan đến cô nhưng cấp độ bảo mật không cao. Cô có biết chỗ bên cạnh cầu vượt của Đức Thành có một Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh nổi tiếng toàn quốc không?”



Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh??? Tô Tô có linh cảm không tốt, cô xoay người ngồi bên cạnh Diệp Dục. Trời tối hơi lạnh, trên người cô chỉ khoác mỗi chiếc áo len mỏng màu xám nên cô cũng đút hai tay vào túi áo, im lặng chờ Diệp Dục nói tiếp.
Cô chẳng quan tâm Diệp Dục nghĩ gì, chỉ cần ngày hôm đó anh lên núi Minh Dương là được rồi.



Tô Tô để Diệp Dục ngoài cửa, cũng không bất ngờ khi thấy cha mẹ mình đang ngồi ngay ngắn trên sô pha trong phòng khách, rõ ràng đang chờ cô thành khẩn khai hết mọi chuyện. Tô Tô cũng chẳng hoảng hốt, đi thẳng lên tầng hai:



“Cha mẹ đi ngủ sớm đi, phòng ngủ của hai người là phòng đầu tiên bên trái, chăn gối các thứ con đã trải sẵn rồi.”



“Tô Tô lại đây, cha có chuyện muốn nói với con!”



Cha Tô nghiêm giọng, ngồi trên sô pha vẫy tay với Tô Tô. Tô Tô thở dài trong lòng, gần đến tầng trên rồi còn quay lại phòng khách, ngồi ở chỗ cha mẹ chỉ.



Tiếp theo chuyện diễn ra y như Tô Tô dự đoán, cha mẹ cô thay phiên nhau lên sàn chất vấn nhưng giọng điệu còn khá mềm mỏng. Theo kinh nghiệm của cha mẹ cô, Tô Tô chắc chắn đã bị bắt nạt ở trường, bọn họ phải hỏi cho rõ ràng nhưng không được vội vàng quá, tránh cho Tô Tô bị kích thích. Tô Tô cũng cần phải quen dần với chuyện thế này, cô chỉ cúi đầu không nói gì, cứ để mặc cha mẹ suy đoán liên tưởng.



Tô Tô càng như thế, cha mẹ cô càng lo lắng hơn. Hai người hỏi hồi lâu cũng chẳng cậy miệng Tô Tô được chữ nào nên đành mặc kệ. Họ tức giận quyết định hôm sau sẽ đến trường hỏi giáo viên, từ nhỏ tới lớn mỗi khi Tô Tô bị bắt nạt cha mẹ cô cũng toàn lên trường tìm giáo viên trách móc nên họ cũng đã quen loại chuyện này lắm rồi.



Sáng sớm hôm sau, cha mẹ Tô Tô khí thế bừng bừng chuẩn bị đầy đủ bắt xe đến trường, Tô Tô lấy cớ tâm trạng không ổn mặc kệ cho cha mẹ lên trường làm ầm ĩ. Cô ở nhà luyện tập dị năng, đợi ông chủ cửa hàng chuyển mấy thùng khí gas đến để cô khóa xuống tầng hầm. Mấy ngày hôm nay cô đều cất đồ tích lũy dưới tầng hầm, khóa lại rồi mới lái xe đi tiếp tục công cuộc mua đồ tích lũy của mình.