Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 9 : Lý an tâm và lý tiểu vũ

Ngày đăng: 06:12 30/04/20


Đám nữ sinh đứng vây xem ở cửa dường như không thể ngờ Tô Tô – một người vẫn luôn dịu dàng lại có hành động như vậy, nhao nhao lên chấn động sửng sốt trong nháy mắt, sau đó thét lên kinh hoàng.



Chỉ thấy Bạch Lạc Lạc ở trong phòng từng chút từng chút một bị dây chuột máy tính siết cho thở hổn hển. Hai tay cô ta khua khoắng loạn xạ trong không trung, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống đất. Mà lúc này Tô Tô đã đi vòng ra sau lưng Bạch Lạc Lạc, hai bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo giống như sắt tóm lấy hai đầu dây chuột máy tính, thản nhiên siết mạnh.



“Tô Tô, cậu mau buông tay ra, Bạch Lạc Lạc sắp chết rồi, sắp chết rồi đó!!!”



Không biết ai ở trong đám nữ sinh đứng ở đó thét lên, Tô Tô ngước mắt lên. Đám nữ sinh lúc trước đứng trên quan điểm đạo đức cao thượng phê phán cô đều khiếp sợ bỏ chạy hết, chỉ còn một nữ sinh đeo kính, mặc váy yếm, khá bạo dạn, đứng ở bên ngoài cửa.



“Tô Tô, cậu giết Bạch Lạc Lạc rồi thì bản thân cậu cũng sẽ phải ngồi tù, cần gì phải làm như vậy chứ? Hai người có thù không đội trời chung gì hay sao? Có người đi gọi bảo vệ rồi, Tô Tô cậu mau buông tay ra.”



Nữ sinh đeo kính mặc váy yếm nôn nóng đến mức đứng giậm chân ở ngoài cửa. Xem cách ra tay độc ác của Tô Tô, cô chắc chắn rằng nếu Tô Tô muốn, hôm nay Bạch Lạc Lạc sẽ chết trong ký túc xá bọn họ.



Lúc này, Bạch Lạc Lạc đang khuỵu xuống đất đã sùi bọt mép, hai mắt trợn ngược lên, lưỡi thò ra ngoài một nửa, kem BB bôi trên mặt cũng không thể che đi sắc mặt đỏ tím của cô ta. Bộ dạng như vậy đâu còn giống với phong thái và diện mạo của hot girl trường học thường ngày, có khác gì với ma treo cổ đâu.



Tô Tô vẫn đang suy nghĩ, có nên mạnh tay chút nữa không, giết Bạch Lạc Lạc sớm hơn dự kiến, bởi vì Bạch Lạc Lạc thực sự khiến người khác chán ghét.
Ở chỗ cửa thoát hiểm rất vắng vẻ, ngoài xe cộ qua lại không có một bóng người đi đường. Tô Tô cắn môi đứng bên ngoài cánh cửa sắt đã bị gỉ, suy nghĩ trầm tư một lát. Cô nhắm mắt lại, cảm thấy đầu ngón tay đã hơi âm ẩm nhưng chưa đủ để tụ thành nước. Vì thế, cô từ bỏ ý nghĩ thử dùng dị năng, xoay người tìm một viên đá lớn trên bãi cỏ rồi đập mạnh vào khóa trên cửa sắt.



Cô thực sự đã mạnh lên. Một cô gái bình thường cầm đá nào đập khóa sắt cũng không thể khiến khóa vỡ, nhưng Tô Tô chỉ gõ hai ba cái là cái khóa lớn đã đứt. Cô đắc ý hừ mũi, vứt đá đi, gạt xích sắt ra nhét vào bụi cỏ.



“Được rồi, các bạn học sinh, chuyện cần làm tôi đều đã làm rồi. Mặc dù các bạn đối xử với tôi chẳng ra gì, nhưng tôi vẫn giữ tinh thần Lôi Phong lấy đức báo oán, vẫn đáng được biểu dương chứ!”



Tô Tô độc thoại, vỗ tay phủi bụi, xoay người đi đến ven đường, vẫy một chiếc taxi, đi thẳng đến khu biệt thự Quả Táo.



Chuyện đến mức này không phải do Tô Tô hành động thiếu suy nghĩ, mà cô đã nghĩ kỹ rồi: dù Bạch Lạc Lạc bị ngạt thở, nhìn kinh khủng nhưng chỉ cần bỏ tiền chữa trị kịp thời thì vẫn cứu được. Cùng lắm khi cô ta đang ở bệnh viện thì mạt thế đến, lúc đó Tô Tô lại đi lấy đầu Bạch Lạc Lạc.



Tô Tô để Bạch Lạc Lạc sống vì một điều băn khoăn: tội giết người và tội đánh người bị thương hoàn toàn khác nhau, ảnh hưởng lên xã hội cũng khác. Đánh Bạch Lạc Lạc bị thương cùng lắm bị giáo viên học sinh lưu ý, bị cảnh sát gọi lấy lời khai; giết Bạch Lạc Lạc, Tô Tô phải bỏ trốn, trở thành tội phạm truy nã toàn quốc. Còn 45 ngày là mạt thế, cô còn cần thuê nhà chuẩn bị đồ không?



Taxi chạy một mạch đến khu biệt thự Quả Táo, cảnh vật bên ngoài cửa xe từ chỗ đông người đến ít người. Đến cửa cổng khu biệt thự Quả Táo, khi xe dừng lại, xung quanh không có ai ngoại trừ người môi giới đứng đợi ở ngoài cổng lớn.