Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 65 : Chỉ tốt với nàng

Ngày đăng: 00:20 22/04/20


Editor: ChieuNinh



Tô Nhược Hàm có chút ngạc nhiên, sắc mặt tái nhợt đứng ở nơi đó, tầm mắt kinh ngạc liếc mắt ngắm nhìn một lão đầu nhi (ông cụ) đã đi tới cửa? Ách, được rồi... Kỳ thật đối phương cũng chỉ mới năm sáu mươi tuổi mà thôi, tóc cũng còn chưa có hoa râm, thật ra còn không đủ trình độ là danh hiệu lão đầu nhi này nữa, chỉ có thể xem như đại thúc...



Đại thúc đứng ở ngưỡng cửa thở hồng hộc hổn hển ánh mắt thì như muốn ăn thịt người trừng mắt Phượng Vân Cẩm ở bên cạnh nàng. Mà một lát sau tầm mắt của hắn dừng ở trên người Tô Nhược Hàm, nhất là sau khi nhìn thấy con "Sâu" ở trên mu bàn tay nàng cắn chặt không buông miệng, ánh mắt ăn thịt người của đối phương mới chuyển dời đến trên người nàng.



Nhìn đến toàn thân xích thể đã đỏ bừng của Thiên Tàm, đại thúc đã tức giận đến tóc cũng muốn dựng ngược, lúc này mắt hổ trợn lên, đứng ở cửa đưa tay chỉ vào Tô Nhược Hàm, miệng tức giận đến phát run hướng Phượng Thiên ở phía sau đã đuổi theo hỏi: "Đây, đây tuyệt đối không phải là cái con ta nuôi dưỡng đúng không? Phượng Thiên, tuyệt đối không phải đúng không?" Sau khi nói xong hắn giống như là an ủi mình, lại lập lại một lần.



Phượng Thiên cũng thô lỗ thở hổn hển đứng ở cửa, hắn nhìn thấy bộ dáng lúc này của lão Vương gia nhà mình là một vẻ lừa mình dối người cùng với muốn mình chứng thực. Phượng Thiên có chút bất đắc dĩ, cũng có chút chột dạ, nhưng mà lại vẫn chịu đựng da đầu run lên cứng ngắc gật gật đầu nhỏ giọng nói: "Nếu... như không có gì ngoài ý muốn, hẳn là chính là của người nuôi dưỡng."



Tô Nhược Hàm nghi hoặc liếc mắt nhìn đại thúc kia một cái, lại liếc mắt nhìn Phượng Thiên một cái. Đại thúc này là ai, Phượng Thiên đi vào theo hắn, chẳng lẽ hắn là người của Phượng Vân Cẩm?



Hơn nữa lúc này đại thúc vừa nghe Phượng Thiên nói, vẻ mặt đang thổi râu trừng mắt đột nhiên hóa đá, sững sờ ở nơi đó gần nửa ngày.



Ngay tại lúc Tô Nhược Hàm còn đang khó hiểu, người hóa thạch hơn nữa ngày rốt cục hành động, chẳng qua bộ dáng của hắn là một vẻ muốn liều mạng vọt tới chỗ của nàng, miệng lại rít gào lớn tiếng giận dữ la hét: "A a a... Thiên Tàm của ta, ngươi cái nữ nhân chết tiệt này... Ngươi trả Thiên Tàm cho ta, ngươi trả bảo bối cho ta... Tức chết Lão Tử, ngươi là kẻ trộm..."



Đối phương có bộ dáng hùng hổ, tuy rằng Tô Nhược Hàm không biết làm sao mình lại trêu chọc đối phương, nhưng ý thức an toàn của nàng vẫn rất cao, ở trước khi đối phương bắt được mình, nàng vội vàng lắc mình một cái trốn được phía sau Phượng Vân Cẩm ở bên cạnh.



"Thiên Tàm là cái gì? Ta không biết." Bị người mắng làm kẻ trộm làm cho trong lòng nàng cự kì không vui, nhíu mày thò đầu ra mở miệng hỏi, thuận tiện dùng sức lắc lắc cái tay của mình. Đồ chết tiệt này, vì sao cái thứ trên mu bàn tay còn không nhả ra?
Buồn cười lắc lắc đầu, nhìn bộ dáng tức giận đến nhe răng trợn mắt của nàng lúc này, nhất là trong đôi con ngươi đen láy mang theo ánh lửa nóng rực nhìn mình. Cho dù là tràn ngập lửa giận, nhưng mà Phượng Vân Cẩm vẫn cảm thấy biểu tình này của nàng thuận mắt đến cực điểm, cảm giác giống như là thời điểm một con mèo nhỏ không ngừng bị chủ nhân trêu chọc, vui đùa nó đến cực hạn. Nó trực tiếp xù lông dựng thẳng cái đuôi lên vươn móng vuốt hung hăng cho ngươi thấy một chút.



Không biết vì sao, đột nhiên hắn thích loại cảm giác trêu chọc nàng, nhất là nhìn thấy bộ dáng nàng tức giận đến xù lông, thấy thế nào cũng cảm thấy tâm tình thực sung sướng à... Ách, này vì sao có hứng thú cổ quái như vậy?



Nhưng mà Phượng đại thiếu gia thì nhìn sung sướng, người bên cạnh nhìn thì không chắc à...



Biểu tình chán ghét của Tô Nhược Hàm vừa vặn bị Phượng Cửu Thiên bắt được, đối với một chút oán khí của nàng liền bạo phát ra, hắn dùng sức đẩy con trai đứng ở trước mặt mình ra, thổi râu trừng mắt đưa tay chỉ vào mũi của nàng quát: "Ngươi, ngươi nữ nhân vô sỉ này, chiếm được tiện nghi lại còn khoe mẽ? Con ta còn chưa ghét bỏ ngươi, ngươi lại còn ghét bỏ hắn? Ngươi rốt cuộc có ý tứ gì hả? Hơn nữa... Thiên Tàm Lão Tử nuôi dưỡng mấy năm tự dưng không công tiện nghi cho ngươi, ngươi lại còn dùng vẻ mặt ghê tởm nhìn nó? Ngươi ngươi... tên bất hiếu, ngươi xem xem người ta căn bản cũng không cảm kích, tại sao ngươi còn lãng phí Thiên Tàm của Lão Tử, để cho nàng bị tử mẫu cổ hành hạ chết không tốt sao? Có người tận tâm tận lực trả lại như vậy sao?" Mới đầu hắn còn mắng Tô Nhược Hàm, mắng một hồi sau lại đột nhiên phản ứng kịp, không phải hắn không muốn nàng ở chung với nhi tử mình thôi sao, lúc này biết nàng ghét bỏ nhi tử của mình, làm sao mình lại tức giận như vậy?



Phượng Cửu Thiên càng nói càng rối rắm, nói đến lúc sau lại trực tiếp dời mục tiêu đi mắng sang nhi tử đứng ở một bên đang nhếch miệng mỉm cười, trực tiếp hận không thể không có sinh ra nhi tử cánh tay hướng ra bên ngoài này.



Phượng Vân Cẩm bị mắng xong thì lạnh nhạt ngẩng đầu, ở trong nháy mắt ngẩng đầu thì trong đôi mắt sáng kia xẹt qua vẻ giảo hoạt, đợi đến khi ngẩng đầu rồi, thì trên mặt của hắn chỉ còn lại có vẻ phức tạp và chua sót lẫn lộn cười nói: "Phụ thân, ngươi không rõ, ta chỉ muốn đối xử tốt với nàng... Hơn nữa ngươi cũng thấy đấy, người ta căn bản chướng mắt nhi tử của ngươi, không phải ngươi cho là người ta quấn quít lấy nhi tử của ngươi không buông sao, ai... Xem ra phụ thân không được ôm tôn tử rồi, nếu kiếp này không thú (cưới) được nàng, ta liền quyết định đời này cũng không thú tức phụ." Lúc nói đến phần sau, tầm mắt của hắn bất tri bất giác trông mong nhìn về phía nàng.



Lúc thấy một màn như vậy, Tô Nhược Hàm trợn mắt xem thường, thằng nhãi Phượng Vân Cẩm này có dám lại diễn khoa trương hơn một chút hay không? Đừng tưởng rằng nàng không có nhìn thấy tia sáng chợt lóe rồi biến mất trong mắt hắn, còn có khóe miệng hắn nhanh chóng hiện lên tươi cười gian trá, phụ thân hắn mà tin cái mê sảng này của hắn thì có quỷ rồi.



"Không được..." Phượng Cửu Thiên rống lớn.



Hết chương 65.