Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 66 : Gạo nấu thành cơm

Ngày đăng: 00:20 22/04/20


Editor: ChieuNinh



"Xú tiểu tử, rốt cuộc nàng cho ngươi uống thuốc gì, lại còn dám nói cái gì nếu không cưới được nàng thì cả đời không cưới?"



Nghe tiếng rống giận dữ trung khí mười phần của Phượng lão Vương gia, xa xa Tô Nhược Hàm cũng âm thầm run lẩy bẩy, Phượng lão Vương gia này cũng đã một bó tuổi rồi còn càng già càng dẻo dai, ngay cả lượng hô hấp cũng khỏe như vậy, thiếu chút nữa làm lỗ tai nàng cũng nổ tung rồi.



"Năm đó ngươi cũng đối với mẫu thân là không phải khanh thì không cưới, hơn nữa còn giống như huyên náo oanh oanh liệt liệt trực tiếp mang theo nàng bỏ trốn đi, không phải sao? Vì sao ta lại không thể không phải nàng thì không cưới chứ?" Phượng Vân Cẩm cười vô tội mở miệng. (không phải khanh thì không cưới: khanh này là từ thân mật trong vợ chồng. Khanh là nữ, quân là nam)



Phượng Cửu Thiên đột nhiên bị lôi chuyện cũ ra, nhất thời sắc mặt đỏ sậm lên, xấu hổ ho khan vài tiếng sau đó tức giận trừng mắt nhìn chính nhi tử của mình liếc mắt một cái. Lại lấy chuyện tình năm đó của mình làm cớ, một gương mặt già nhất thời có chút thẹn quá thành giận đỏ lên quát: "Dù sao thì ta cũng không đồng ý ngươi thú nàng."



"Mặc kệ ngươi, dù sao người muốn ôm tôn tử cũng không phải ta." Phượng Vân Cẩm cũng không giận, thần sắc không thay đổi, gió nhẹ mây bay nhìn lướt qua sắc mặt rối rắm của Tô Nhược Hàm ở bên kia mà cười trả lời.



"Ngươi..." Vừa nghe lời này, phổi của Phượng Cửu Thiên cũng muốn nổ luôn rồi, nhưng mà vừa rống lên một từ "Ngươi", đột nhiên tắt hẳn cơn tức.



Giống như hắn đã quên mất một chuyện rất trọng yếu gì đó, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó có chút không thích hợp, nhưng mà lại nghĩ không ra, kỳ quái, thật là kỳ quái à...



Bởi vì đáy lòng nghi hoặc, Phượng Cửu Thiên đột nhiên cau mày đứng ở nơi đó ngưng mi trầm tư suy nghĩ. Một lúc sau, một ánh sáng hiện lên ở trong đầu, nhất thời hai mắt híp lại nguy hiểm không thôi quét về phía hỗn tiểu tử nhà mình ở đối diện: "Nhất định là nàng thật sao?"



Phượng Vân Cẩm nhíu mày, ngoài ý muốn nhìn bộ dáng lão nhân nhà mình nhanh như vậy liền phản ứng kịp, nhưng mà đối với vấn đề của lão nhân, hắn vẫn vạn phần xác định nên cười nhẹ gật đầu: "Đúng!"



Từ khi biết được hỗn tiểu tử này đưa tín vật của Vương phi cho một người bị chồng ruồng bỏ còn mang theo đứa nhỏ, ở trong lòng mình giống như có một nỗi tức giận không có phát tiết ra được. Đến sau đó thời điểm lại biết hỗn tiểu tử này lại càng bởi vì nữ nhân này mà trộm Thiên Tàm của mình, cơn tức lại đến cực điểm, hiện tại đột nhiên ngẫm lại... Thấy thế nào cũng giống như là một bàn cờ hỗn tiểu tử này thiết kế, hơn nữa đối với hỗn tiểu tử này mà nói tuyệt đối là bàn cờ thắng cả hai bên.



Hảo tiểu tử... Thiếu chút nữa thì mắc mưu của nó rồi.



Nếu Tô Nhược Hàm này là hỗn tiểu tử cố ý tìm đến làm mình tức giận, nếu mình phản đối hắn thú nàng, vậy tên hỗn tiểu tử này còn tìm lấy một cái cớ quang minh chính đại khổ sở vì tình gì đó làm lý do, vừa vặn tiểu tử này đã có thể tạm thời không cần cưới vợ để cho mình được ôm tôn tử.




Nàng giật mình hỏi: "Vì sao?"



"Hả?" Hắn nhíu mày khó hiểu nhìn Tô Nhược Hàm đang cau chặt mày.



Có lẽ là từ thần sắc của nàng mà nhìn ra cái gì, trong đôi mắt đen nhánh của Phượng Vân Cẩm hơi ảm đạm, lại lập tức giấu đi chỗ khác thường chợt lóe rồi biến mất đó, khóe miệng đột nhiên gợi lên một nụ cười tà khí để sát vào nàng nhỏ giọng nói: "Chỉ là trùng hợp biết lão nhân nuôi dưỡng một con, cho nên lấy đến đây có chỗ cần dùng thôi, hắn dưỡng ở đó không dùng thì cũng lãng phí. Dù sao đợi cho nó đẻ trứng hóa sâu sau đó nàng nuôi dưỡng rồi trả lại cho lão nhân thì tốt rồi. Làm sao nhìn ta như vậy? Ha ha... Chẳng lẽ nàng bị ta làm cảm động hả, nếu thật muốn cảm kích ta, nàng dứt khoát liền lấy thân báo đáp là được."



Ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt khóe miệng mang nụ cười ôn nhuận, con ngươi đen nhánh của đối phương nhìn chằm chằm vào nàng, bên trong tươi cười trêu ghẹo lại mang theo vẻ nghiêm túc, làm cho nàng có chút không biết phải làm sao.



Chẳng qua nàng và Phượng Vân Cẩm nhận thức chỉ mới ít ỏi hơn một tháng, nàng cũng không phải xinh đẹp như thiên tiên và tài nghệ tuyệt luân, làm sao hắn có thể sẽ thích nàng? Nhưng mà lại đưa ngọc bội như thế cho nàng, lại vì nàng mà trộm Thiên Tàm trân quý như vậy của phụ thân hắn.



Rốt cuộc hắn...



Thần sắc Tô Nhược Hàm phức tạp nhẹ giọng mở miệng: "Ta..."



Phượng Vân Cẩm thản nhiên cười cười, đột nhiên để sát vào nàng bên tai thấp giọng hỏi nói: "Như thế nào? Bị lão nhân nói nên ảnh hưởng rồi, cảm thấy trong lòng có chút băn khoăn? Ha ha... Không cần để ở trong lòng, nàng xem lão nhân ngoan độc bức hôn ta như vậy, ta cũng không có biện pháp mới ra một chiêu này, coi như nàng hỗ trợ giúp ta là được. Lại nói giả bộ làm vị hôn thê của ta nàng cũng sẽ không thiệt thòi à, nam nhân tuấn nhã nhiều tiền giống như ta vậy, mang đi ra ngoài cũng sẽ không đánh mất mặt mũi của nàng không phải sao?"



Cái gì... Làm bộ???



Vốn đáy lòng còn có một chút băn khoăn, cùng với tâm tình hơi hơi có chút xúc động mềm mại và phức tạp đột nhiên dừng lại. Hồi lâu sau đột nhiên ánh mắt tỏa ra ánh sáng lạnh nhìn về phía nam nhân bên cạnh này. Nàng thật sự là một người ngu ngốc là đi, cho tới bây giờ nàng cũng rõ ràng căn bản mình và hắn là không có khả năng. Lúc này bị người ta nói một chút và Phượng lão Vương gia trêu chọc một chút, lại còn cho nàng một loại ảo giác kỳ thật Phượng Vân Cẩm thích mình. Kết quả vừa rồi tên nhãi này nói nhỏ một phen ở bên tai, trực tiếp hắc nước lạnh làm nàng tỉnh lại.



Nha, tên nhãi này nháo như vậy, hoàn toàn vì không cho lão cha của hắn được bức hôn hắn, cho nên mới kéo nàng xuống nước?



Hết chương 66.