Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 67 : Một cục đá hạ ba con chim

Ngày đăng: 00:20 22/04/20


Editor: ChieuNinh



Liễu lão cha tức giận ôm Mặc nhi đi ở phía trước, mà sắc mặt Tô Nhược Hàm thì lại là tối tăm đi theo ở phía sau, chỉ có Mặc nhi ở trong lòng Liễu lão cha là vui rạo rực đang cầm Thiên Tàm sáng óng ánh như Hồng Bảo Thạch mà thưởng thức, làm cho sắc mặt của nàng lại khó coi hơn.



Đều tại cái tên Thanh Nguyên kia tìm chuyện cho mình, lại chạy tới gieo mầm móng mẫu cổ cho mình, làm hại hiện tại tử mẫu cổ còn biến dị. Bây giờ mặc dù có Thiên Tàm giải cổ rồi, nhưng mà nàng cũng đã bị chủ nợ Phượng lão Vương gia quấn lấy, làm cho nàng rất sợ sâu lại đi nuôi dưỡng con "Sâu" kia để đền cho ông.



Bởi vì Phượng Vân Cẩm giải cứu, tử mẫu cổ trên người nàng có thể giải quyết xong, đồng thời nàng cũng biết rõ chiếm chuyện tốt của đối phương, dùng xong Thiên Tàm bảo bối mà lão gia tử nhà người ta dưỡng vài năm không trả thì cũng không thể nào nói nổi rồi. Nuôi dưỡng ra một Thiên Tàm khác đến trả lại cho người ta cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa (hiển nhiên).



Nhưng mà làm cho sắc mặt nàng khó coi cũng không phải là để cho nàng dưỡng Thiên Tàm, mà là Phượng Vân Cẩm kia lại lợi dụng nàng đến để tránh cho Phượng lão Vương gia bức hôn hắn, nàng đã nói mà với điều kiện của nàng làm sao có thể là nữ nhân hắn xem trọng. Nghĩ đến mình bởi vì hành vi ái muội của hắn mà trong lòng sinh ra hơi hơi xúc động, từ thời điểm một câu nói giả vờ của tên kia nói ra thì hoàn toàn tan biến. Kỳ thật hiện tại nàng cũng không biết là đang tức giận hắn lợi dụng mình, hay là đang tức giận vì mình lại thiếu chút nữa tưởng là thật.



Hơn nữa càng làm cho nàng thêm buồn bực không thôi là, thời điểm Liễu lão cha ôm Mặc nhi chạy đến tửu lâu mới tìm mình, trùng hợp là Mặc nhi đi ở phía trước không cẩn thận đụng vào Phượng lão Vương gia. Mà Mặc nhi đáng yêu lại vô cùng khả ái đã hoàn toàn thu phục Phượng lão Vương gia. Sau khi ông biết được Mặc nhi là đứa nhỏ của Tô Nhược Hàm, ánh mắt phải nói là sáng như cầu vồng, hận không thể ôm Mặc nhi không muốn buông tay.



Cuối cùng vẫn là Liễu lão cha đen mặt vì sợ ngoại tôn của mình bị cướp đi, Phượng Vân Cẩm mới mang vẻ mặt bất đắc dĩ để cho lão cha nhà mình trả lại Mặc nhi cho Liễu lão cha. Mà Mặc nhi bị ánh mắt của Phượng lão Vương gia nhìn như hổ rình mồi dọa sợ, Liễu lão cha quyết đoán mang theo bảo bối ngoại tôn và nữ nhi của mình rời đi, cảm giác rất sợ chỉ chậm một bước thì đi không xong.



Mà lúc này Phượng lão Vương gia đi theo Phượng Vân Cẩm trở về Hương Phiêu Trai thì rất là kích động, ông hưng phấn không thôi nhìn sang nhi tử đang xem sổ sách oán giận nói: "Hỗn tiểu tử... sao ngươi không nói sớm một chút cho ta biết con trai của Tô Nhược Hàm đáng yêu như vậy chứ? Ôi... khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nà đầy thịt, còn có mắt to đen bóng cùng với cái miệng vô cùng ngọt, một đứa nhỏ đáng yêu cỡ nào hả? Hơn nữa ta cảm thấy Mặc nhi và ngươi ngày bé rất giống nhau, ánh mắt kia, cái mũi kia, cái miệng nữa, ai nha thật sự là càng nghĩ càng giống không chịu được. Đứa nhỏ này trời sinh đã có duyên với ngươi, là đứa nhỏ thuộc về Phượng gia chúng ta... Ta mặc kệ, ngươi phải nghĩ biện pháp nhanh một chút thú Tô Nhược Hàm kia vào tay cho ta. Cho dù thú nàng không được, cũng phải nghĩ biện pháp lừa gạt mang Mặc nhi trở về làm tôn tử cho ta." Khi Phượng Cửu Thiên nói câu sau, miệng ông trực tiếp có chút chơi xấu rồi.



Phượng Thiên vừa bưng nước trà đi vào thì một đầu hắc tuyến lặng lẽ liếc mắt ngắm lão Vương gia một cái, thái độ thay đổi nhanh như vậy, quả thực cũng còn nhanh hơn so với nữ nhân biến sắc mặt.



Lúc ban đầu không phải Lão Vương gia nói cái gì mà tuyệt đối không đồng ý thiếu gia thích cái nữ nhân kia, lại còn nói cái gì mà tuyệt đối không nuôi dưỡng tôn tử cho người khác nha? Lúc này lại còn kêu thiếu gia thú nữ nhân kia trở về nhanh một chút, thú không được người ta cũng phải lừa gạt con trai người ta trở về làm tôn tử, đây là cái gì cùng với cái gì hả?



Huống hồ... làm sao mà Mặc nhi và thiếu gia ngày bé lại giống nhau hả?



Phượng Thiên đảo cặp mắt trắng dã, thời điểm đặt nước trà tới trên bàn thì vụng trộm liếc mắt nhìn thiếu gia nhà mình một cái, âm thầm bĩu môi. Thời điểm mình đi theo thiếu gia là bảy tám tuổi, sao lại không có phát hiện thiếu gia ngày bé và Mặc nhi có chỗ nào tương tự đâu? Đây rõ ràng là lão Vương gia yêu thích đứa nhỏ Mặc nhi kia, bèn chơi xấu tìm lấy cớ, dù sao chính là muốn lừa gạt con trai người ta trở về làm tôn tử của mình.



"Hỗn tiểu tử... Lời nói của ta ngươi có nghe hay không? Ài, cũng không biết phải bao lâu nữa mới có thể lại được nhìn thấy đứa nhỏ kia." Phượng Cửu Thiên nói tới miệng khô lưỡi khô, uống một ngụm trà sau đó ngẩng đầu quát.
Hơn nữa chuyện làm hắn không còn gì để nói là, trừ bỏ bố trang bên Phượng Dương xảy ra vấn đề, tiền trang (ngân hàng tư nhân) còn có tửu lâu đều đã bắt đầu bị ảnh hưởng. Nhất là bên trong tiền trang bắt đầu có rất nhiều người mang theo ngân phiếu định mức lớn đến đổi tiền mặt, trong lúc nhất thời tiền mặt trong tiền trang cũng bắt đầu trở nên túng thiếu. Hiện tại đã bắt đầu điều động tiền mặt từ tiền trang khác qua, vấn đề chỉ sợ là... Nếu người sau lưng thật sự là Thanh Nguyên sai khiến, chỉ sợ tiền mặt đang trên đường điều động trở về cũng sẽ không được bình yên.



Về phần tửu lâu còn lại chính là phần lớn đầu bếp chính bị đào (cướp) đi, lại thêm có người tới nháo loạn nói là ăn thức ăn ở tửu lâu bị đau bụng linh tinh. Tuy rằng những người đó đều đã bị đuổi đi, nhưng mà dù sao miệng người đáng sợ, ít nhiều vẫn sẽ tạo thành ảnh hưởng tới sinh ý.



"Thanh Nguyên? Xem ra là hắn cố ý ra tay với Liễu gia chúng ta." Liễu Phong Viêm hừ lạnh một tiếng ngồi xuống.



Lúc này sắc mặt Liễu lão cha có chút khó coi, không nghĩ tới Thanh Nguyên sau khi hạ tử mẫu cổ với Hương nhi, lại còn không chịu dừng tay mà tiếp tục ra tay với Liễu gia. Vốn Liễu Thiên Nguyên còn có chút áy náy với chuyện năm năm trước Hương nhi đối với Thanh Linh, nhưng mà sau khi nghĩ tới hắn ác độc lại hạ tử mẫu cổ với Hương nhi như vậy, chút áy náy còn lại này cũng biến mất không còn lại gì.



"Hiện tại chỉ có cửa hàng bên Phượng Dương thành xảy ra vấn đề?" Liễu Thiên Nguyên trầm giọng hỏi.



Liễu Phong Liệt gật gật đầu: "Tiền mặt trong tiền trang đã không còn thừa lại bao nhiêu, nhưng mà người tới đổi tiền mặt ngược lại không giảm mà còn gia tăng, con đã sai người đi tiền trang khác điều động tiền mặt về, chỉ là trên đường đi... Cho nên con tính tự mình đi qua xem thế nào."



Vừa nghe lời này, sắc mặt Liễu Phong Viêm và Liễu lão hca đều có chút khó coi, nhất là Liễu Phong Viêm cũng giống như nghĩ tới cái gì, hắn cau mày có chút lo lắng nói: "Đại ca... Nếu như quả thật là Thanh Nguyên làm, chỉ sợ kế tiếp sẽ không chỉ cửa hàng ở Phượng Dương thành xảy ra vấn đề."



Liễu Phong Liệt lắc lắc đầu, vừa muốn nói cái gì, lại nghe được tiếng cười của Mặc nhi đuổi theo Tiểu Bạch truyền tới, nghe tiếng bước chân đã sắp tới cửa, cho nên hắn dừng lại lời muốn nói.



Tô Nhược Hàm bưng tới một mâm lê rửa sạch đi tới, thấy không khí trong phòng giống như có chút nặng nề, lập tức cười cười nói: "Các ngươi sao vậy? Nhanh đến nếm thử một chút... Đây chính là trái trên hai cây lê ở hậu viện của ta kết trái, so với trái cây bên ngoài bán thì ngọt hơn nhiều."



Phụ tử ba người nhìn nhau, âm thầm quyết định chuyện Thanh Nguyên nhằm vào Liễu gia tạm thời không muốn nói cho nàng biết, để tránh cho nàng lo lắng. Lập tức trên mặt ba người đều lộ ra tươi cười cầm lấy lê lên ăn.



Liễu Phong Viêm không gọt vỏ liền cắn một miếng, khi nước lê ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng thì hắn híp híp mắt. Lê bán bên ngoài thật đúng là không thể so được với của nhị tỷ trồng. Lập tức nghĩ tới chuyện nàng đã nói, liền quay đầu nhìn sang Liễu Phong Liệt ở bên cạnh nói: "Đại ca... Nhị tỷ cho chúng ta mầm móng đồ gia vị mới, còn có một vài thực đơn nấu ăn mới, tin tưởng có mấy thứ này, vấn đề tửu lâu của chúng ta sẽ được giải quyết dễ dàng."



Hết chương 67.