Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 18 : Người đàn ông kia…

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


“Được rồi, đều quay về chỗ ngồi của chính mình đi, hiện tại bắt đầu lên lớp”. Thầy Toán nhíu mày bắt đầu giảng bài, đề bài khó hiểu, giảng giải lại rõ ràng sáng tỏ. Một phút trước khi tan học thầy giáo trên bục giảng đột nhiên điểm tới thành tích, “Đề bài lần này khá khó, điểm cao nhất là trò Lan Thu Sanh 110 điểm, tiếp theo trò Cao Hàn 108 điểm, đứng thứ ba là thất hắc mã*, trò này trước kia thành tích học toán là trình độ trung bình, lần này kiểm tra, thành tích cực tốt đứng thứ ba toàn lớp…….”.



*thất hắc mã: chỉ người bình bình đột nhiên có thành tích bức phá, có sự bức phá nổi bật



“Trò Lê Chanh, 105 điểm”.



Hắc mã là thật, rung động liền không có rồi, toàn bộ lớp đã sớm biết, nhưng rất nhiều người vẫn là theo thói quen quay đầu nhìn về phía thiếu niên phía sau ——biểu cảm trên mặt hòa hoãn thản nhiên, khóe môi nhìn sơ qua có ý cười ấm áp, chính là đều không phải là rất vui sướng, giống như thành tích tăng lên với cậu ta mà nói căn bản bất quá chỉ là việc nhỏ bình thường thôi.



“Chỉ là may mắn thôi”. Có lẽ trước đó Lê Chanh có xem qua đề bài tương tự rồi, nói không chừng là vậy. Trịnh Tráng mặt lạnh âm u, ngón tay cắm ở trong cuốn sách bị đạp thành rách nát của chính mình, trong lòng nghĩ, “Một lần kiểm tra đột xuất được điểm cao có ý nghĩa gì chứ? Tiến bộ cũng không phải chuyện một sớm một chiều, bài kiểm tra liền bỏ qua, sau này thi thử đại học, Lê Chanh cậu ta có thể may mắn nhiều lần?”.



Trịnh Tráng phẫn nộ mím môi. Hắn không tin.



“Không phải may mắn, là thực lực”. Bên nữ sinh cũng đang nhỏ giọng thảo luận, Lan Thu Sanh quay đầu về phía sau gật đầu mỉm cười chúc mừng, khi xoay người lại đột nhiên chắc chắc nói: “Tớ có thể nhìn rất chuẩn, sau này cậu ấy sẽ tiến bộ nhiều hơn nữa”.



“Tại sao?”. Cô bạn thân bên cạnh khó hiểu, “Trước đây cậu chưa bao giờ nói qua như vậy?”.



“Không chỉ bởi vì cậu ấy vô cùng cố gắng, khác với trước kia, tớ cũng không biết, nhưng tớ cảm thấy cậu ấy giống như thay đổi rồi…….”. Lan Thu Sanh lắc đầu, trước kia Lê Chanh thi thoảng cười rộ lên sẽ rất đẹp, hiện tại thiếu niên biểu cảm bình thản lại tự có chỗ hấp dẫn người khác, Lan Thu Sanh không thể nói rõ được, nhưng mà không thể phủ nhận, gần đây cô chính là tràn ngập thiện cảm đối Lê Chanh.



Thiếu nữ lọc sạch tư tưởng, nhẹ giọng nói: “Trở nên càng tốt”.



Một điểm sáng màu trắng mắt thường khó phân biệt được từ cái trán cô dâng lên, giống như hành hương, chân thành bay tới trước người Lê Chanh, thật cẩn thận hơi hơi chạm đến làn da cậu ta, thong thả hòa vào.



Điểm trắng xuyên thấu máu thịt xương cốt, tạm dừng ở trong đan điền, trong đan điền vốn đày tràn linh khí giống như nấu nước sôi bỗng nhiên cuồn cuộn.



Bởi vì hấp thu rất nhiều ánh sáng trắng, đưa tới kết quả là linh khí sinh ra đặc biệt nồng hậu, chỉ là trong chốc lát, cả đan điền của Lê Chanh cũng đã hoàn toàn không chống đỡ được tích lũy tuyệt vời này.



Linh khí đang điên cuồngchen chúc va đụng, chúng nó không tồn tại chỉ số thông minh, chỉ có thể dựa vào bản năng ăn mòn, mạnh mẽ trộn lẫn nhỏ yếu.



Linh khí không nhà để về tự động xuất phát hướng tới tuyến đường vận công, rất nhanh bình chướng tu luyện đột phá, trong bụng Lê Chanh quặn đau, ý thức hỗn độn một lát, sau khi tỉnh táo đột nhiên nghe được thanh âm vỡ vụn nào đó, ranh giới tầng hai cứng rắn rắc một tiếng bị đâm thủng.




Cậu thu lại thần sắc châm chọc, lạnh lùng đi ra phía ngoài, cho dù từng thân nhân cùng huyết thống, sau nhiều năm như vậy, cũng sớm liền không thèm để ý.



Người nộp bài sớm cũng không nhiều, ngoài cổng trường còn chưa xuất hiện trường hợp bạo động, Dương Nghị thân thiết ôm con trai, trong giọng nói mang theo tràn đầy ý cười, “Làm bài thế nào? Phát huy như thường?”.



“Yên tâm đi, con trai ba hết thảy cũng không có vấn đề gì”. Dương Thiên Cao đẹp trai một tay làm cái động tác tay OK, “Tròn điểm không có khả năng, nhưng mà trước top mười là khẳng định!”. Đối với một thiếu niên 15 tuổi mà nói, cho dù thuộc loại thiếu niên cấp bậc thiên tài chỉ số thông minh cao, đối mặt học thức người thường ba năm mới thấu hiểu, cũng sẽ hơi có cật lực.



Dương Thiên Cao có thể đạt được thành tích hiện giờ, cũng là vô cùng cố gắng.



Dương Thiên Cao một tay buộc dây ba lô, bước chân dừng một chút, ngẩng đầu ánh mắt bắt được ánh mắt của Dương Nghị, lời nói ra có hơi không tốt, tựa hồ còn mang theo vài phần bực mình, “Đúng rồi ba ba, con nhìn thấy Lê Chanh”.



Dương Nghị nhất thời không phản ứng lại, Lê Chanh tên này đã rất xa xăm trong cuộc đời gã. Nhưng mà rất nhanh gã nghĩ ra.



Đó là một đứa con trai của gã, cũng là đứa con trai đầu tiên trong cuộc đời này.



Đoạn ngày kia, gã ôm thân thể mềm mại, đối một đoàn nho nhỏ lúc ấy kỳ vọng cực đại, hận không thể lập tức đem toàn bộ của chính mình đều cho nó. Đáng tiếc sau lại…….



Dương Thiên Cao giống một đứa bé cần khen ngợi gấp, “Anh ta cũng đi thi, con nói với anh ta có gì không hiểu có thể tới tìm con, anh ta cư nhiên không cảm kích! Anh ta một đứa con riêng, con cũng không chấp, anh ta như thế nào còn biệt nữu* như vậy, thừa nhận thua kém con rất khó sao? Thật khó hiểu!”.



*Biệt nữu: không được tự nhiên, khó chịu, kỳ quặc….



Dương Thiên Cao sau khi sinh ra, không ai nói với cậu ta, Lê Quế Hoa là vợ đầu của Dương Nghị. Cậu vẫn cho rằng chính mình mới là đứa con được mong đợi. Có lẽ ở trong tiềm thức của thiếu niên, danh chính ngôn thuận là cái từ ngữ phi thường thần thánh.



Dương Nghị xấu hổ cười cười, “Vậy à”.



Người đàn ông quay đầu nhìn thoáng qua, mơ hồ phát hiện bóng dáng của thiếu niên, trong mưa lưng thẳng tắp, càng đẹp trai.



 “Chờ mà xem, anh ta không cần con giúp, thi đại học khẳng định phát huy không tốt!”. Dương Thiên Cao còn đang vì  ý tốt của chính mình bị từ chối mà căm giận phẫn nộ, sau một lúc lâu trầm tư, lại nhăn nhó nói nhỏ: “Nếu không tới lúc đó ba ba giúp anh ta nộp tiền học…….”.